Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2018

Em nghe thấy anh giữa lặng thinh - 5

(Bức hình gây một sự ám ảnh với tôi) 

5 - Tách trà đã nguội

Sài Gòn như một thái cực khác so với thành phố Phương Bắc của tôi. Nghe người ta thông báo nhiệt độ lúc này là 35 độ C tôi còn tưởng mình đang mơ nhưng không phải. Vẫn biết là Sài Gòn nóng quanh năm, nhưng khi biết tôi đang ở trong một cái lạnh miền Bắc và giờ thì đến với một cái nóng miền Nam chỉ trong vòng gần hai giờ đồng hồ bản thân có chút không thích nghi kịp.

Tôi đã liên hệ được với một nhà trọ ở trong này, nó nằm ở đường Võ Văn Kiệt. Sau khi đến thì thấy cũng ổn. Giá nhà trong này rẻ hơn Hà Nội một chút thôi, không đáng kể lắm. Người ta nói với tôi nhiều an ninh ở đây, nhưng tôi không để tâm nhiều. Tôi từng đọc một cuốn sách của Đặng Hoàng Giang, ông có viết rằng: “Người trẻ thường tự cho rằng mình bất tử. Họ nghĩ về cái chết như thể rằng nó không bao giờ xảy đến với họ!” Tuy tôi không ảo tưởng đến mức ấy, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ bị giết bởi một kẻ nào đó.

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu ở nơi mới này. Trước khi đi tôi nói với Minh là tôi sẽ sống tốt, anh không cần lo cho tôi. Thật ra tôi không quá yếu đuối, nhưng đúng là tôi không tài giỏi như những người khác vẫn tưởng. Tôi chỉ không muốn nhận sự giúp đỡ của ai.

Trên đời này, thứ khiến tôi e ngại nhất là lòng tốt của người khác. Tôi không biết họ tốt thật hay tốt để được tôi trả ơn lại. Lần đầu tiên tôi làm ở quán cà phê, một chị làm ở đó trước tôi rất tốt với tôi. Chị chỉ tôi tận tình mọi thứ, còn che giấu quản lý giúp những ngày tôi phải đi học mà không làm đủ ca. Nhưng cuối tháng nhận lương, một nửa số lương của tôi phải chuyển cho chị vì chị nói đó là tiền trả công cho chị. Tôi biết tôi nên có sự đáp lại, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đó là tiền bạc.

Kể từ đó, tôi ít khi gần với một ai trong chỗ làm. Tôi làm đủ ca, mọi trách nhiệm của tôi đều phải là của tôi mà không được cho ai gánh vác hộ. Cuối cùng người chị đó đã ra trường, làm một công việc khác. Tôi không rõ chị sẽ làm ở đâu, nhưng có lẽ chị sẽ thăng tiến.

Nếu như tất cả mọi lòng tốt đều bị quy đổi về tiền bạc, thì nó có thể mua được, trả giá được. Nhưng tôi dám chắc, nó không còn là một lòng tốt đúng nghĩa nữa.

Tôi hỏi được một người trong họ hàng bên nội, biết được bố ở đâu đó trong Quận 6. Tôi không quen ai ở trong này, càng không biết đường đi nước bước trong này ra sao. Cuối cùng tôi bắt xe ôm và bảo bác ấy chở ra Quận 6. Bác nói một cái giá, tôi không muốn ép giá bác vì thấy bác tôi chợt nghĩ đến bố. Tôi thường có những suy tưởng rằng bố tôi sẽ là một ai đó đang chạy xe ôm, hoặc là làm cửu vạn, hoặc là bán vé số…trong này. Hằng ngày khổ sở kiếm dăm ba chục bạc. Ông có thể làm thợ nguội, hoặc làm gì đó về cơ khí nữa, nhưng ở tuổi của ông chắc người ta sẽ không còn tuyển. Tôi biết ông chỉ có một ước mơ duy nhất, đó chính là đọc sách và sống yên bình. Dăm ba chục cũng đủ để ông đọc sách và sống yên bình mỗi ngày rồi.

“Đi đâu nào cô bé?” Bác gọi tôi là cô bé, dù nhìn tôi trông không giống như vậy.

Tôi nên trả lời thế nào?

“Cho cháu đến Quận 6.”

“Quận 6 nhưng mà ở đâu mới được?”

“Cháu không biết. Bác cho cháu xuống chỗ nào đông đúc nhộn nhịp ấy ạ.”

“Tới đây du lịch hả?”

“Dạ không.”

Bác không hỏi gì nữa, có lẽ bác thấy lạ. Một đứa con gái tới Quận 6 lại không biết mình sẽ dừng ở đâu. Nó muốn đứng ở một nơi nhộn nhịp để làm gì?

Nếu ở một nơi nhộn nhịp thì biết đâu tôi sẽ gặp bố. Càng nhiều người càng có cơ hội để tôi gặp bố. Tôi không muốn tới một nơi vắng vẻ, không gặp được một ai để nhìn mặt xem đó có phải là bố hay không. Ít nhất cũng phải cho tôi thật nhiều hy vọng rồi hãy để tôi thất vọng.

Đến nơi, tôi vào một quán trà của người Hoa với đôi mắt u uất. Quán vắng người, chật chội nhưng vẫn có thể ngăn ra làm ba phòng nhỏ. Không gian được thắp vài ngọn đèn vàng tù mù, tường sơn màu đỏ càng làm mọi thứ bức bối hơn. Trên đầu là đèn lồng in chữ Hoa tôi không dịch được.

Tôi gọi một tách trà ô long. Họ rời đi mà không đáp lại một lời. Cách làm việc không lịch sự, nhưng tôi không thấy khó chịu. Điều gì đó ở họ khiến tôi không muốn nghĩ họ bất lịch sự với tôi, điều gì đó ở họ khiến tôi cảm giác họ đang giữ một sự xa cách với tất cả.

Khi trà mang đến, tôi ngước lên hỏi người phụ nữ rằng: “Cháu có thể làm ở đây không?”

“Chúng tôi không cần người làm.” Người phụ nữ đáp không chút do dự.

“Cháu có thể làm cả sáng tối, lương không đòi hỏi cao đâu ạ. Cháu ở Hà Nội mới vào, cháu cần tiền để tìm bố, ông ấy đang ở gần đây, nhưng cháu không biết rõ là đâu.” Có thể người ta sẽ bảo với tôi rằng việc gì phải nói nhiều, việc gì phải giải thích. Với tính cách của tôi, tôi cũng ít khi giải thích những điều mà mình sẽ làm. Nếu họ không cần tôi, thì tôi cũng không tốn thời gian với họ. Nhưng tôi thấy nơi này hợp với mình, nó khiến tôi an tâm. Tôi muốn ở lại đây thật lâu mỗi ngày, được nhìn vào những con người không muốn ai đến gần. Tôi chợt nhận ra họ giống mẹ tôi, ở một góc độ nào đó.

Người phụ nữ nhìn thêm một lúc lâu, rồi chớp mắt: “Tám giờ sáng mai đến thử việc.”

Không vòng vo, không cầu kỳ, không hoa mỹ. Họ không tỏ rõ thái độ với ai, họ đối xử với người khác như một cách ứng đáp bản năng. Thật ra tôi biết họ không cần người làm, nhưng tôi cũng biết họ cho tôi vào làm cũng chỉ là phản xạ của họ. Chứ thật tâm, tôi không tồn tại trong họ.

Tôi bắt đầu viết một câu chuyện cho mình, cho bố và cho mẹ. Tôi kể đó từng là một gia đình tuyệt vời như thế nào, chúng tôi giàu có và yêu thương nhau. Tôi có một đứa em gái chỉ chừng bảy tuổi. Tóc nó tết dây màu vang ánh kim, chạy thoăn thoắt trên nền cỏ xanh cùng con chó lớn. Sau đó bố tôi đến bế nó và bảo rằng: “Ai là con gái rượu của bố nhỉ?” Nó sẽ cười khanh khách khi bị bố cọ râu vào lớp da mong manh, và nói lớn: “Con, chính là con.” Rồi chúng tôi cùng nhau bước qua thời gian, chúng tôi ở bên nhau như một gia đình kiểu mẫu, không có xung đột, không có mâu thuẫn. Rồi cứ thế mà xa nhau. Tôi hốt hoảng nhận ra khi viết đến đoạn này. Hoá ra dù gia đình tôi có hạnh phúc cỡ nào, nhưng nếu không có mâu thuẫn, quá êm đềm và tẻ nhạt thì chúng tôi vẫn cứ xa nhau.

Đó là kết cuộc của chúng ta sao? Tôi tự hỏi. Rằng nhất định phải có một điều gì đó khiến chúng ta đau đớn, tức giận, bị găm vào tim thì chúng ta mới biết trân trọng những khoảnh khắc ở bên nhau?

Tôi không biết nổi nữa, đóng máy và lên giường nằm. Chiếc giường của người trọ cũ để lại đã ọp ẹp đến nỗi trèo lên là nghe thấy tiếng của gỗ bị nén xuống.

Sẽ ra sao nếu tôi không tìm được bố? Mẹ tôi sẽ chết mà không thấy bố và tôi bên cạnh ư?

Liệu bố tôi có đang cố tạo ra một mâu thuẫn cho chúng tôi để chúng tôi lại lần nữa được yêu thương nhau và ở bên nhau? Tôi không biết nữa, có quá nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng cuối cùng nó cứ lặn tăm đi mất mỗi khi cần được bộc lộ.

Dĩ Nhiên cũng có một gia đình thật tuyệt, cậu ấy nói rằng bố mẹ cậu hạnh phúc khi ở bên nhau. Tôi rất muốn biết là tại sao? Tại sao họ lại hạnh phúc? Họ có mâu thuẫn không? Đôi khi hạnh phúc cũng cần một lý do chứ.



Buổi sớm Sài Gòn cũng không khác Hà Nội là mấy. Tôi mua một ổ bánh mỳ để ăn lót dạ, sau đó bắt xe bus đến quán trà hôm qua. Tôi nhớ được đường, tôi buộc phải nhớ nếu muốn tìm được bố. Tôi còn nhắc mình phải nhớ cả khuôn mặt mặt người. Để lúc về nhà nằm lục lại tôi sẽ thấy bố mình.

Đường tắc, trời nóng và xe thì đông. Tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn mười mấy phút nữa mới đến giờ hẹn. Sài Gòn tắc đường một kiểu riêng. Còi xe cũng nhấn theo một kiểu riêng. Tôi cảm thấy vậy. Người ta như lồng lên bởi cái nắng đang đuổi tới, nỗi lo trễ giờ làm, nỗi lo đi học muộn…Họ lồng lên, nhấn còi inh ỏi. Ở Hà Nội, bạn có thể len qua một con ngõ, con hẻm, hoặc đơn giản đi một con đường khác xa hơn nhưng ít tắc hơn.

Thật ra đứng ở đây, tôi rất nhớ Cẩm Phả. Cẩm Phả không bao giờ tắc đường, lúc nào cũng là một thành phố yên bình và trầm tĩnh. Không còi xe, không ồn ào…Đường thì chỉ trải dài mười lăm kilomet. Đèn giao thông hầu như không xuất hiện.

Tôi cứ nhớ miên man như thế cho đến khi xe đã tới bến mình cần.

Người chủ quán trà dẫn tôi vào trong khu pha chế, ở đó đã có sẵn các loại trà và dụng cụ cần thiết. Họ đựng trà trong lọ, trà túi lọc cũng được giữ ở trong những chiếc lọ thuỷ tinh cao.

Tôi nhìn những dụng cụ có phần xưa cũ của họ, một bàn trà bằng gỗ nguyên khối chạm trổ tinh xảo, những chiếc chén xanh như ngọc khi rót nước vào là nghe thấy âm thanh trong trẻo lạ kỳ, rây lọc đã bị trà nhuộm ố…Tôi cảm nhận như mình đã từng ở đây và dùng chúng. Nhưng chúng lại tỏ ra xa cách tôi.

“Có từng pha trà bao giờ chưa?” Cô chủ quán hỏi.

Tôi lắc đầu, nhưng vẫn cố nói: “Cháu có thể học. Cô chỉ cần làm một lần thôi.”

“Không, cô phải học lâu chứ không thể chỉ nhìn một lần. Tôi sẽ để cô làm phục vụ bàn một thời gian. Lúc nào tôi pha trà thì cố gắng mà nhìn.”

Vậy là tôi đã được nhận, dù chưa phải động tay chân vào việc gì. Trước kia tôi làm ở một không gian hiện đại bậc trung, khách đến yêu cầu cũng không quá khắt khe về độ tinh tế trong đồ uống. Nhưng mô hình kinh doanh tốn nhiều tiền hơn. Còn đây chỉ là một quán trà nhỏ, mô hình theo kiểu hộ gia đình tự mở. Nhưng họ lại cần một sự tuyệt đối trong sản phẩm mà mình làm ra.

Cô chủ quán tên là La Lan, người gốc Phúc Kiến. Trải qua bao đời cô đã không còn nhiều dáng vẻ của người Hoa nữa, chỉ còn đôi mắt một mí là đặc trưng sót lại.

Cô Lan có một người con đi học xa, ít khi về nhà. Cô cũng không kể gì nhiều. Chồng của cô là một người đàn ông rất đơn giản, không cầu kỳ như cô. Tôi để ý được điều ấy là khi chú uống trà do tôi pha thử lần đầu, chú không đổ đi, nhưng cô Lan thì nhăn mày đổ luôn vào bồn rửa.

Tôi thấy quý chú ấy vì thế!

Người khách đầu tiên của tôi là một người đàn ông trung tuổi, không rõ ở Sài Gòn hay khách du lịch. Ông ta nói chất giọng giống như người Đà Lạt. Ông ta gọi một tách trà thảo mộc. Tôi vội vàng gật đầu rồi chạy vào khu pha chế để xem cô Lan làm.

Cô Lan cẩn thận trong từng chi tiết. Cô nói: “Nước để pha trà nhất định phải là nước mưa hứng ngay giữa trời, vừa sạch lại vừa trong.” Rồi: “Chớ có dùng đồ kim loại để gắp trà, múc trà hay pha trà, vì nó sẽ làm mất đi vị của trà.” Hay như “Với loại trà thảo mộc như thế này thì không nên dùng nước sôi chín nó sẽ khiến trà bị cháy, mà nên là nước ở khoảng bảy mươi lăm đến tám mươi độ là vừa.” Cô nói nhiều, tôi dùng điện thoại ghi âm lại. Ở cô có một thứ mà tôi vẫn nghe người ta nói đó là tình yêu với nghề. Cô ấy làm thật tâm, làm để người ta được thưởng trà, chứ không phải làm để người ta trả tiền vì uống trà mình pha.

Xong xuôi cô bảo tôi bưng ra cho khách. Ông khách như là người quen ở quán này, ông nhấp một ngụm ung dung và bắt đầu lôi điện thoại ra đọc báo.

Tôi quan sát các vị khách của mình uống trà, ai cũng có một dáng vẻ như nhau. Đó là thư thái, nhưng không ai uống hết được tách trà của mình. Tôi không hiểu tại sao nữa. Họ luôn để lại một nửa, hoặc là một phần ba. Giống như một loại ám hiệu gì đó. Nhưng tôi chỉ dám cất thắc mắc đó ở trong lòng.

Tôi làm ở đây được một tháng thì có một người phụ nữ bước vào quán. Bà ăn mặc quý phải, sang trọng, nhìn qua cũng biết là một người quyền lực. Bà nhìn tôi một lúc lâu, trong đôi mắt bà như có một nỗi hồ nghi. Rồi bà ngồi xuống: “Cho cô hai tách Thiết Quan Âm?”

Tôi chạy lại báo cho cô Lan nhưng cô không có nhà, chú Thắng - chồng cô Lan cũng không, chú thường chơi cờ với ai đó ở một nơi mà tôi chẳng thể nào biết được. Không còn cách nào khác tôi đành phải tự pha trà. Tôi đã nghĩ đến cảnh họ sẽ không thích trà tôi pha, bởi vì tôi đang run. Giống như bản thân đang đứng trước một thử thách lớn trong đời vậy.

Chỉ là pha trà thôi! Tôi tự nói với bản thân mình.

Tôi vụng về lấy trà bằng cái thìa gỗ, vụng về đổ nước, vụng về lọc trà qua rây, vụng về làm tất cả mọi cái. Hương trà dậy lên khiến tôi mất dần đi nhận thức rằng tôi đang pha trà. Tôi nhớ lại cảnh tôi đã cố gắng kìm nén như thế nào mỗi khi mẹ tôi cằn nhằn một điều gì đó ở bố. Tôi đã cố gắng kìm nén như thế nào mỗi khi mẹ bảo tôi rằng bà sẽ ly hôn với bố. Tôi đã cố gắng kìm nén như thế nào mỗi khi nhớ về chuyện tôi đã bỏ qua Dĩ Nhiên…Rất nhiều sự kìm nén trong tôi đều dâng lên. Cuộc đời tôi là một chuỗi những sự kìm nén. Tay tôi càng ngày càng run, trái tim tôi đập nhanh và mạnh hơn.

“Nếu em làm thế thì khách sẽ chạy hết mất.” Đột nhiên một ai đó cầm tay tôi và giữ lại. Anh có đôi mày rậm, đó là thứ hiện hữu nhất lúc này. Khuôn mặt anh nhạt nhoà trong những cảm xúc bất thường của tôi.

Anh đẩy tôi ra rồi từ tốn pha trà như một nghệ nhân thực thụ. Khi ấy trên vai anh vẫn là một chiếc ba lô rất lớn.

Anh là con của cô Lan.

“Em mới đến đây làm phải không?” Anh hỏi tôi.

Em? Anh ta lớn tuổi hơn tôi sao? Lúc này tôi mới định thần lại. Song tôi vẫn gật đầu.

“Em cần học nhiều hơn.”

“Tôi biết.”

Tôi để ý ở khoé môi anh có một nét cười nhẹ. Khoảng vài phút sau anh đưa bàn trà cho tôi và bảo: “Em mang đồ ra cho khách giúp anh nhé?”

Đó là công việc của tôi mà.

Nhưng khi tôi bưng ra thì cũng vừa kịp lúc người đàn bà đó rời đi. Đi bên cạnh bà là một người đàn ông hao hao giống bố. Tôi vội đặt bàn trà xuống và đuổi theo.

“Cô gì ơi!” Tôi gọi lớn.

Họ không nghe thấy. Một chiếc xe ô tô màu đen đi tới đưa họ đi càng xa tôi. Tôi chạy theo, mắt tôi nóng bừng như có lửa đốt.

Bố, bố ơi! Tôi gọi trong lòng. Tấm lưng ấy là của bố tôi, dáng đi ấy là của bố tôi, mái tóc ấy là của bố tôi, duy chỉ đôi tai và sự nhạy bén không còn là của bố nữa. Bố sẽ nghe thấy tôi gọi ngay cả khi tôi đang mơ.

Tôi đứng nhìn chiếc xe đi xa dần, như nhìn một điều mình trân trọng rời đi mà bất lực không thể níu giữ. Đó có phải là bố không? Ai sẽ trả lời được điều đó? Ông ấy ở trong Quận 6, nhưng ông ở cùng với một người đàn bà ư? Ông ấy đã đến đây vì một người đàn bà.

Cái suy nghĩ chết tiệt ấy cứ bám riết lấy tôi. Tôi như một tách trà thơm, đầy những hy vọng, đã được lập kế hoạch là phải uống hết, nhưng bị bỏ qua. Tôi nguội ngắt, đắng chát…Tôi cô đơn giữa một thành phố rộng lớn và xa lạ, đuổi theo một người đàn ông không rõ mặt. Sẽ thế nào nếu một ngày tôi tìm thấy ông nhưng ông không thể quay về? Dù mẹ tôi có sắp chết, dù mẹ tôi còn yêu ông? Đau đớn làm sao.

Tôi nhận ra đây không còn là mâu thuẫn đơn thuần nữa. Bởi vì nếu là mâu thuẫn thì có nghĩa là vẫn còn chút tình ràng buộc. Tôi không định nghĩa được đây là gì, có lẽ chính là từ bỏ.

“Có chuyện gì à? Khách bỏ lại tiền mà không uống.” Con trai cô Lan cầm tờ tiền lên thắc mắc.


Tôi chỉ biết đem trà dọn đi.

Related Articles

0 nhận xét:

Đăng nhận xét