Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2018

[Truyện ngắn] Ảo mộng

Ảo mộng
Ảo mộng  


//


Tôi bắt đầu cảm thấy trống rỗng ở tuổi mười ba, phản ứng đầu tiên của tôi khá quyết liệt, ấy là cố để chết. Tôi dùng một cái kẹp tăm để rạch tay, nhưng không được. Nó chỉ làm rách một mảng da ngoài, không đủ để làm đứt mạch máu. Tôi nhớ cảm giác lúc ấy của bản thân, không quá tuyệt vọng, thản nhiên đến mức chính tôi còn thấy bất ngờ.

Tôi chọn cách sống chung với nó, sự trống rỗng ấy, tôi chọn cách sống chung với nó. Hằng ngày nhìn nhau, không nói với nhau lời nào. Cuối những cô đơn là cả một đêm trắng, bạn sẽ thấy những ánh sáng ở cuối chân trời ló rạng, còn tôi thì mới chỉ bắt đầu cho một giấc ngủ. Tôi không nhớ gì nhiều, không nhiều…Mọi thứ tôi đều biết nó vốn phải vậy, không ngạc nhiên, không bất ngờ, không phân vân. Thế giới xung quanh tôi giống như một ảo mộng.

***

Tôi tiệc tùng vào những ngày cuối tuần, xuyên đêm. Thường thì sẽ bắt đầu từ tối thứ sáu, kéo dài đến rạng sáng ngày chủ nhật. Chúng tôi gọi đó là ngày Quốc Khánh Thứ Hai, không biết nữa, đây là cái tên mà một thằng nào đấy sáng lập ra vụ tiệc tùng này đặt. Nghe khá ngu, nhưng ít nhất nó cũng là một cái tên. Hơn là chẳng có ai đặt. 

Ở Quốc Khánh Thứ Hai, chúng tôi thường nghe những bản nhạc theo ngẫu hứng, nhặng xì ngậu. Không có một phong cách nhất định, tuần này có thể là của Linkin Park, tuần sau có thể là Lana Del Ray, Micheal Jackson, Hurts, The Beatles thậm chí là Châu Kiệt Luân, Trương Quốc Vinh, vân vân và mây mây các thể loại Âu Mỹ, La Tinh, Trung, Nhật, Hàn… Một vài lúc chúng tôi có nghe Bức Tường, Ngũ Cung hay vài band của Việt Nam, nhưng đó thường là khi chúng tôi đã say bí tỉ chả biết trăng trời gì nữa, tôi cá là một thằng nào đó đã bật mấy cái đó trong mơ. Tôi cũng phải nói chúng tôi đến đây không phải để nghe nhạc, nên chẳng cần biết nó có hay hay không. MIỄN SAO CÓ NHẠC, bởi vì đã tiệc tùng là phải có nhạc. Vậy thôi.

Lần này cũng vậy, tôi đến dự Quốc Khánh Thứ Hai từ tận bảy giờ tối, lái con Audi của bố và xức nước hoa nồng nặc. Tin tôi đi, đến đó thì cái mùi nước hoa này sẽ bị át đi nào mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nôn, thậm chí là cả mùi của tình dục. Ly - con bạn thân giời đánh của tôi từng kể nó đã làm chuyện đó ngay sau sân vườn. Ừm, cùng với một thằng mà đến giờ nó cũng chẳng nhớ nổi tên và mặt. Chuyện làm tình trong một bữa tiệc không phải điều gì quá to tát nữa, bạn không biết phải thực hiện nó ở đâu mới là một chuyện to tát. 

Quốc Khánh Thứ Hai thường được tổ chức ở nhà thằng Luân, con của một tỉ phú. Bố nó buôn cái gì đó mà chẳng ai biết. Ma tuý, gỗ, kim cương? Không ai quan tâm. Họ chỉ cần có chỗ để Quốc Khánh Thứ Hai diễn ra, thế là ổn.

Xe vừa đến cổng đã có người ra đón, thật chuyên nghiệp! Tôi không bao giờ phải đi xe vào bãi gửi vì tôi nghĩ mình không cần phí thời gian làm thế, ở đây đã có người được trả tiền để làm điều đó thay tôi. Đó là một gã trông to con, bặm trợn, xăm kín cá một cánh tay bằng cái hình quái gở gì đó thật nhức mắt. Nó rối rít đến nỗi khiến tôi nghĩ hắn chỉ tô một màu xanh đỏ lên cánh tay đó thôi chứ thực chất không hề có cái hình gì.

Hắn nhìn tôi, cười tán tỉnh: “Đi có một mình thôi à?”

Tôi định không trả lời, nhưng thấy tội nghiệp gã nên đáp: “Ờ.”

Bài Some Kind Of Heaven ầm ĩ ngay khi tôi vừa bước vào. Dọc từ cửa là mấy đứa đứng túm năm tụm ba lại nói chuyện, chúng cười ha hả. Tôi đi qua chúng, vào hẳn bên trong. Sẽ có một quầy rượu cho bạn chọn, hoặc là bia. Tôi thì thích rượu hơn bia, bởi uống rượu tôi không dễ say. Tôi còn phải ở đây đến rạng sáng ngày chủ nhật kia mà.

“I know we're so young. But I swear you're the one for me.” Một thằng điên nào đó gào thật to theo nhạc. Giọng như một con lợn bị chọc tiết. Vậy mà cả đám như được nâng cảm xúc, hú hét ầm trời. Rượu bật lên, pháo giấy cũng phụt lên rất bài bản khiến cả ly rượu tôi đang cầm trên tay chất đầy kim tuyến. Một vài đứa con gái đã khá say (chưa đến tám giờ cơ mà) bắt đầu có dấu hiệu cởi áo. Không ai ngăn chúng nó lại, chúng nó cởi thật. Hầu hết đều là mấy con ăn kiêng, hoặc gym. Giơ xương sườn đến thảm hoặc múi bụng biếc đầy đủ. Một vài con thì có mỡ bụng, nhưng không hề hấn gì vì chẳng ai để ý đến mấy đứa đó. Nói chung đến đây, bạn được phép cởi. Bởi dù bạn có xấu, thật may là không ai để ý đến bạn.

“Xin chào.” Một anh chàng trông ngớ ngẩn hết mức đến cạnh tôi, nhe rằng cười. Tôi không có ý ghét bỏ gì anh ta, chỉ là anh ta nhìn tôi như thể tôi và anh ta quen nhau đã lâu lắm rồi. Mà tôi thì vốn không quen ai quá lâu trừ con Ly ra. Tôi có thể chắc chắn về điều này.

Tôi chỉ gật đầu đáp lại, lấy một cốc rượu khác, cố gắng uống sao cho thật kiêu sa. Anh ta nhìn tôi ngại ngùng, khịt mũi như tìm câu chữ để bắt đầu tiếp. 

“Cậu đã làm bài tập thầy H chưa?” Anh chàng ngớ ngẩn mân mê chai Heniken trong tay, khá bối rối. 

Tôi nhìn anh ta theo kiểu nhìn một miếng bánh mì có gián. Cái quái gì đang ở trong bữa tiệc này vậy?

“Cậu thích tớ à?” Mọi lý do một thằng nào đấy lắp bắp đến cạnh bạn, không dám nhìn vào mắt bạn  và nói những điều mà thần linh cũng không thể hiểu thì đều quy về chuyện nó thích bạn. Đừng quá suy nghĩ làm gì cả, hãy cứ nghĩ chúng thích bạn. Nghĩ người khác thích mình cảm thấy như mọi chuyện đã được giải quyết. Tôi không quá coi điều này là thứ gì to tát, tình cảm cũng chỉ là một phản ứng tâm lý mà thôi. Nó tồn tại trong mỗi chúng ta. Nó bình thường như chuyện ta đánh răng hằng ngày.

Song anh chàng này hình như không nghĩ thế, anh ta giật mình một cái, đầu còn cúi thấp hơn nữa. “Ừm, một bài tập về Văn học, Shakespeare.” Tôi không thể chịu được nổi nữa, đây là một sự ngớ ngẩn. Hẳn tên này có vấn đề.

Nhưng anh ta nói: “Cậu sẽ làm chứ? Chúng ta cùng nhóm với nhau. Hoặc nếu cậu không thích thì tớ sẽ làm hộ cậu.”

Vậy là vấn đề đã được giải quyết.

Hắn nói tiếp: “Nhưng cậu sẽ chọn tác phẩm nào của ông ta? Macbecth? Hay làm Hamlet?”

Tôi chạm vào vai anh ta: “Chúng ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh hơn nói chuyện chứ?” Ok, thường thì mục đích của câu nói này không phải tìm một nơi nào yên tĩnh để nói chuyện như nó vốn vậy. Nó sẽ khiến người nói và người nghe đều hiểu theo một nghĩa khác. 

Và thế là chúng tôi lên tầng hai. Tầng hai là nơi chuyên dành cho các cặp đôi. Thường sẽ chẳng còn phòng vào lúc nửa đêm, nhưng hôm nay tôi tìm đến nó hơi sớm. Anh chàng đi ngay đằng sau tôi, vẫn bẽn lẽn như thường. Tôi không muốn hỏi tên anh ta, tôi không muốn biết. Cảm thấy điều này vừa ngu vừa đáng sợ.

Tôi đóng cửa lại, đè anh ta vào cánh cửa ngay sau đó và hôn. Anh ta như cũng không thể kiềm chế nổi, đáp lại tôi bằng một cái mở miệng và bỏ cái lưỡi ra liếm lấy môi tôi. Tôi rời khỏi anh ta, anh ta kéo tôi lại. Mùi bia và mùi bạc hà (có lẽ anh ta nhai kẹo cao su) quyện lẫn với nhau tạo thành một mùi gì đó rất khó hiểu, nó khiến tôi mất thiện cảm (dù ban đầu cũng chẳng có chút thiện cảm nào). Tôi cố gắng đẩy anh ta ra nhưng thật tuyệt vời là anh ta đã kịp đè tôi xuống sàn. Chúng tôi quấn lấy nhau, quần áo bắt đầu rời ra. Không có một kẽ hở thời gian nào cho bạn kịp suy nghĩ vào lúc này hết, chỉ có tiến về phía trước. Nhưng sẽ có một kẽ hở nếu nằm trên bạn là một thằng khờ.

Anh ta không biết cách cởi áo lót. 

Sau một hồi loay hoay mãi không được, tôi bắt đầu mất đi hứng thú.  Tôi nhìn anh ta thật lâu. Anh ta thì chọn cách đẩy cáo áo lót lên tận cổ tôi, xoa nắn bầu ngực của tôi. Tôi bực mình hết mức.

“Này bỏ tay cậu ta khỏi ngực tớ đi!” Tôi hét lên. 

“Sao thế?” Anh ta nhìn tôi, không hiểu.

“Bỏ ra!” Tôi hét thêm một lần nữa.

Tôi đẩy anh ta ngã ra sàn, mặc lại quần áo của mình. Anh ta không có ý định sẽ vùng lên, tôi nghĩ anh ta cũng hết hứng thú rồi.

Nhưng anh ta lại bắt đầu bằng một kiểu câu hỏi để thể hiện sự đau đớn và tuyệt vọng của bản thân: “Tớ biết cậu cũng có cảm tình với tớ.” Nếu bạn hỏi tôi tại sao lại phải tuyệt vọng thì tôi xin trả lời, nguyên nhân chính là anh ta.

Lúc ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chuyện tối hôm nay Ly có đến hay không. Nếu đến thì mọi rắc rối bây giờ sẽ được giải quyết.

“Cậu thích tớ.” Anh ta khẳng định, hay thật, lần này thì là khẳng định.

“Ờ, thế nào cũng được.” Tôi đứng dậy, định bỏ ra ngoài. 

Anh ta kéo tôi lại, hỏi như không phục: “Cậu đi đâu đấy? Chúng ta đã xong đâu.”

Tôi cười: “Xong á? Chẳng có gì để xong cả.”

“Gặp lại chứ?” Anh ta hỏi.

Tôi đáp: “Không, chắc chắn không.”

“Chúng ta vừa mới…”

“Tớ đếch quan tâm. Tớ nói thật, cậu ngu hết chỗ nói.”

“Đó đâu phải lỗi của tớ.”

“Là lỗi của cậu đấy.”

“Mỹ. Chúng ta sẽ cùng nhau làm bài tập phải không?”

“…”

“Mỹ.”

“Đừng gọi tên tớ nữa, và cậu còn nhắc cái bài tập chết giẫm kia một lần thì tớ sẽ đánh cậu như đánh mọi thằng khốn mà tớ ghét. Đi đây.” Tôi vẫy tay, mở cửa bỏ đi, chẳng thèm quay lại nhìn xem khuôn mặt anh ta trông thật sự như thế nào nữa. 

Chắc điều tôi nhớ được về người này đó chính là cái áo lót bị đẩy lên tới tận cổ của tôi. Thật đáng thất vọng. Mỗi khi có ai đó thích tôi, tôi đều cảm thấy thất vọng.

Tôi đã linh cảm hôm nay chẳng có gì tốt đẹp cả.

Tôi không nhớ được buổi tiệc đó của mình kết thúc ở đâu, nghe nói con Ly không tới, nó đi theo một anh bồ già mới quen, giàu có sang Dubai tận hưởng một kỳ nghỉ tuyệt vời. Tôi thì uống liền tám chai Heniken rồi cố tìm cái nhà vệ sinh ở ngoài sân vườn. Tại đây tôi thấy một người đàn ông đứng một mình, trông không hợp lắm với cái bữa tiệc hỗn loạn như thế này. Nhưng tôi vẫn đang gọi cái nhà vệ sinh nên không để ý lắm. Rồi gã bước đến, chỉ hộ tôi hướng ngược lại. Mẹ kiếp, nghĩa là cái nhà vệ sinh ở trong đó. Tôi lại đi vào. Rồi chết ở đó. Ờ, mỗi khi say tôi thường nghĩ mình sẽ chết. Trên cái bồn cầu, ở giữa hai háng của một thằng nào đó, ở trên giường và không mặc đồ, ở trên sàn nhà với bãi nôn không rõ của tôi hay của ai…Nói chung ở bất kì đâu đó trên thế giới này. Miễn không phải là nhà.


Đám sinh viên trường tôi thường phân ra làm hai loại, một là cái đám học như có thể đi cứu quốc được ngay. Một đám như chúng tôi, tối ngày say xỉn, bàn về đủ thứ vĩ đại trên đời nhưng nhất định không được là chuyện học. Hai loại này đều có lý do để khinh thường nhau, nếu chúng tôi có vương quốc riêng thì chúng nó cũng có vương quốc riêng. Không ai xâm phạm đến ai. Hoặc có xâm phạm, đương nhiên sẽ được giải quyết bằng bạo lực. Tôi nhớ mình đã từng suýt giết một thằng chỉ vì nó hỏi tôi đã chuẩn bị phần bài của nhóm chưa. Giống hệt thằng đã đẩy áo lót của tôi lên. Quên mẹ đi. Tôi trả lời nó thế rồi cố gắng rời đi trước khi nó nói thêm lời gì nữa để án mạng xảy ra. Thường thì đám học giỏi luôn có mấy ông bà giáo đứng ra giúp sức, chúng còn dai sức như những con đỉa nữa, còn chúng tôi thì có lực, có tiền, nhưng mau mệt, mau chán. Hai bên cân nhau, luôn bất phân thắng bại.

Khi tôi tỉnh dậy ở Quốc Khánh Thứ Hai thì rõ ràng đã là tầm chiều tối chủ nhật. Nhạc vẫn vang, hầu hết cả đám đã biến thành Zombie, dật dờ qua lại. Có con bé đầu xù bông như một con chó chạy đến giường tôi cười như thiểu năng, từ miệng nó nồng nặc mùi cồn, tôi đẩy nó ra, nó liền nôn một bãi to tướng. Quá ghê tởm! Tôi đập vào đầu nó, nó chẳng biết trăng sao là gì nữa rồi, nằm luôn lên bãi nôn mà ngủ. 

Thoát khỏi nơi này ngay thôi. Tôi tự nhắc mình thế. Tôi tìm đến Quốc Khánh Thứ Hai để say, và giờ thì tôi đã say rồi, không có lý do gì ở lại nữa. Tôi tìm túi xách của mình và đi ra ngoài. Bên ngoài này còn kinh khủng hơn nữa, giống như mọi lần, tràn ngập bãi nôn ở trên tường, chai bia và rượu lăn lóc cùng bánh, kẹo, cần, cỏ…Một vài đứa ngủ luôn trên sàn vì quá mệt, một vài nằm vắt lên trên loa, một vài thì ở trên bàn…đâu đâu cũng có người. Tôi không ngạc nhiên khi chúng nó có thể đã trở thành xác chết.

Tôi bước qua một đôi đang ôm nhau ngủ trên sàn, trông như anh chàng ngớ ngẩn không biết cởi áo lót. Tôi đoán vậy thôi, bởi tôi thấy cái điệu cười ngu ngốc còn ở trên môi của anh ta khi tôi bước qua. Cô gái nằm gối lên ngực anh, áo vén lên tận bụng. Có lẽ họ sẽ ngủ đến tận trưa mai. Cũng ổn, ngày mai cả trường chúng tôi được nghỉ sáng.

Tay trông xe bặm trợn đã biến đâu mất, tôi đành phải tự vào bãi lấy xe của mình. Hay thật, mới tối qua còn nói mình chẳng bao giờ phải vào bãi gửi cơ đấy. Nhưng đó không phải là điều hay ho nhất, điều hay ho nhất ở đây là một con phân khối lớn lù lù một cục đang chắn trước xe của tôi. Tôi nghĩ mình nên tôn trọng chủ nhân của nó, họ đã chọn một vị trí phong thuỷ…Nên tôi quyết định trèo lên xe và lao qua nó. Rồi đủn nó về vị trí cũ bằng cách lùi xe lại. Tuy có hơi lỗi một chút.

Tôi cóc cần biết chiếc xe của tôi và chiếc xe của người ta có sao hay không, tôi chỉ muốn về tắm. Tiệc đến đây là hết, chẳng ai có thể mồi chài được tôi ở lại cả. Hơn nữa, bữa tiệc lần này đáng thất vọng tới nỗi một thằng trai không biết cách cởi áo lót đã hỏi tôi về bài tập và nói tôi thích nó.

***

Bố tôi là một doanh nhân giàu có, nhưng không có nghĩa là ông ta không khó chịu khi nhìn thấy cái đầu con Audi của mình móp vào. Tôi không cảm thấy có lỗi, tôi nghĩ lỗi nằm ở kẻ đã để con xe kia chắn trước xe tôi. 

“Xem mày làm trò gì đi này.” Bố tôi rít qua kẽ rằng. 

“Đây là một tai nạn.” Tôi cố gắng làm ông ấy nguôi giận.

“Và mày vẫn bình an vô sự?”

“Chắc hẳn bố muốn vậy.”

“Con ranh!”

“Con đã qua mười tám tuổi từ rất lâu rồi đó bố.”

“Mày nên yên ổn khi đã qua mười tám.”

Tôi nhìn bố, thấy điều này thật khó để hình dung. Yên ổn là gì? Như tôi bây giờ thì không phải là yên ổn hay sao? Hằng ngày đi học, về nhà, cuối tuần đi tiệc…Đó không phải là yên ổn ư? Quên đi. Tôi biết suy nghĩ của các bậc phụ huynh luôn khác những đứa con của họ. Không, là đám người lớn. Họ luôn khác chúng tôi.

“Mày có nhớ tao là bố mày không đấy?”

Tôi chậc một cái, đáp: “Tất nhiên rồi, bố.”

“Một ngày nào đấy chúng ta cần nói chuyện cho ra nhẽ.”

Câu này nghe chối kinh khủng. Tôi nhún vai: “Một ngày nào đấy!”

Tôi bỏ lên phòng, mặc cho bố có đồng ý hay không. Cả người tôi đang nồng lên một mùi hôi thối. Tôi luôn ngửi thấy mùi hôi từ chính mình phát ra, nó khiến tôi ghê tởm và có những ngày tắm tận ba lần. Mà vẫn không hết.

Dưới làn nước ấm là khoảnh khắc bạn suy nghĩ về cuộc đời? Tôi cũng vậy. Tôi thường luôn thắc mắc sao thế giới này không có những cái hố đen như ngoài vũ trụ? Tôi sẽ đặt tên cho nó là cái hố biến mất. Hoặc cái lỗ biến mất. Nghe ngu như Quốc Khánh Thứ Hai. 

Cái lỗ biến mất ấy sẽ nuốt chửng tôi và vài đứa nữa mà tôi không ưa. Và cả bố tôi nữa. Thôi, nó nuốt luôn cả cái thế giới này đi cũng được. Chắc đó chính là lý do mà nó không có ở Trái Đất.

Không lau người, khoả thân bước ra bên ngoài. Mở cửa sổ, nhìn gì đó vào khoảng không. Trông có vẻ sâu xa nhưng lố bịch hết chỗ nói. Tưởng tượng đó là một sa mạc vắng, đẹp hoang sơ. Thực tại thì trước mắt bạn là một khung cảnh xấu và vô cảm xúc đến nỗi bạn muốn quay đi ngay. Nhưng đằng sau bạn lại là ba bức tường còn chán hơn, cho nên bạn thà nhìn thế giới này hơn là nhìn thế giới của bạn và bạn phải tự huyễn đó chính là một hoang mạc. 

Bạn ước giá gì có một người ở đối diện, nhìn bạn chằm chằm, để bạn biết mình tồn tại. Hoặc ít nhất là bạn có điểm để nhìn. Rồi bạn tuyệt vọng khi phát hiện ra điều ấy không thể nào xảy ra. Với bạn, nó vẫn không thể. Bạn cúi đầu nhìn xuống dưới. Mặt đất cách bạn chỉ có ba tầng nhà thôi, nhưng bạn không có ý chí để chết. Từ năm mười ba tuổi chết hụt đến giờ, bạn không còn ý nghĩ sẽ chết nữa. Tất cả bạn có lại chẳng có gì.

Tôi quay lại, lục tìm thuốc lá trong cặp. Trong cặp của tôi luôn có hai bao thuốc lá, lúc nào cũng là hai. Tôi không thích số một. Nếu như tôi phải thi chạy, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để mình về thứ hai. Về thứ hai còn khó hơn cả thứ nhất. Bởi vì tôi phải điều chỉnh tốc độ cho vừa phải, thua người về nhất và thắng người về ba. Khi đến gần đích rồi chúng ta sẽ cố gắng lấy hết sức lực mà chạy. Không cẩn thận sẽ khiến bản thân vọt lên trước. Và tôi nghĩ để về thứ ba còn khó hơn nữa.

Tôi lấy một điếu thuốc, vị táo. Vẫn không mặc quần áo. Tôi nhìn cơ thể mình trước gương, chắc là gầy. Ngậm lệch thuốc, quay qua quay lại như đang khiêu vũ. Hình ảnh phản chiếu trong gương khiến tôi đê mê, không nhận ra đó là chính mình. Tôi lại không nhận ra người trong gương chính là tôi. Tôi cũng chẳng cảm thấy kì cục, đôi khi tôi chẳng biết mình là ai, và còn không nhớ được mình trông như thế nào nữa.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi bỏ thuốc ra, dụi, vứt qua cửa sổ. Chỉ là phản xạ thôi, chứ cả thế giới này đều biết tôi hút thuốc như ống khói. Tôi không thích hút thuốc trước mặt người khác, khá bất lịch sự.

“Bố muốn nói chuyện với cháu.” Đó là giọng của cô giúp việc. Phải nói rằng tôi có thiện cảm với cô nhất trong ngôi nhà này. Hơn cả anh trai, hơn cả mẹ kế, hơn cả bố ruột.

Tôi nhớ cô là người duy nhất hỏi tôi vụ tự tử. Cô nhìn vào cổ tay tôi và bảo: “Ngã à?” Tôi đáp vâng. Dù nhìn thế nào cũng không nhận ra vết rạch ngang này giống một vết do việc “ngã” để lại. Song ngã và tự tử không khác gì nhau mấy. Mạnh một chút là chết ngay được. Nên tôi nghĩ mình không lừa dối cô.

“Cháu sẽ xuống ngay” Tôi đáp lại, vẫn không có ý định sẽ mặc quần áo để xuống dưới.

Bố tôi luôn có chuyện để nói với tôi, nhưng tôi biết thật lòng ông không muốn nói chuyện với tôi. Ông làm thế chỉ bởi nghĩa vụ, chỉ bởi vì ông không muốn bỏ mặc để tôi muốn làm gì thì làm. Ông muốn kìm hãm tôi lại, ít nhất là cho đến khi tôi đủ sức ra khỏi cái nhà này.

Tôi đến tủ lấy tạm một bộ quần áo và mặc vào, ừm, không đồ lót. Chắc chẳng sao đâu. Tôi mở cửa rồi xuống phòng bố. 

Phòng của bố luôn có mẹ kế, nghe nặng nề vậy chứ bà ta hiền khô, tôi cũng chẳng có hứng bắt nạt bà. Bà tên là Hồng hay Lan, hay Cúc Huệ gì đó đại loại là tên một loài hoa. Ba mươi tuổi, trông trẻ hơn tuổi nhiều lắm. Bố tôi chẳng yêu bà, tôi biết bố tôi chẳng yêu ai trên cái cõi đời này. Ngay cả mẹ tôi cũng không. 

Mẹ kế có cái tên gì đó của tôi nhìn tôi, hiền dịu như một Đức mẹ đồng trinh dù tôi chưa gặp Đức mẹ bao giờ. Bà ấy chỉ còn thiếu nước bật khóc khi thấy tôi nữa thôi. Còn bố tôi thì đã ngồi ở bàn, tay cầm cốc rượu từ bao giờ. Ông luôn uống rượu hoặc phải cầm một cốc rượu, đó là phong cách của ông. Kiểu như một quý ông có tiền.

“Mỹ, lại đây ngồi cạnh bố con đi.” 

Bà ta làm tôi buồn nôn quá thể. Nhưng tôi vẫn làm theo bà ta, ngoan ngoãn đến chỗ bố ngồi.

“Con chỉ có mười phút thôi.” Tôi nhìn đồng hồ. “Ngày mai con phải đi học.”

“Học?” Bố tôi cười nhạt. “Mày cho tao mười phút vì phải học sao? Nghe như công ty của tao sắp phá sản vậy.”

Tôi không nói gì, vắt chân lên nhìn ông, chờ đợi.

“Bên trường mày gọi điện, nói với tao cả tuần qua mày không đến trường học.”

“Nghe nói có bài tập nhóm.”

“Thì sao? Tao tưởng mày chăm học lắm?”

“Đó là cách để con không phá hỏng cái bài nhóm của ai cả.”

“Đừng có lấy lý do. Tao cho mày vào trường này không phải để mày nghỉ học.” Bố tôi hét lên như thể sắp đáp cả cốc rượu trong tay vào mặt tôi.

Tôi im lặng. Ông ấy phản ứng có hơi thái quá, đây đâu phải lần đầu tiên nhà trường gọi điện?

“Nói gì đi chứ?” Bố tôi gằn giọng.

“Con biết bố có thể thu xếp được mà.” Tôi lẩm bẩm đáp lại.

“Đó không phải là điều tao muốn nghe đâu.”

Tôi nhún vai: “Nói gì nữa chứ?”

“Ít nhất là đừng để tao có thời gian nghi ngờ mày có phải là con tao hay không.”

“Đó là điều con cũng luôn nghi ngờ.” 

Ông ta đáp cốc rượu thật, nhưng nó sượt qua tai tôi, bay vào tường và choang một cái. Bà mẹ kế của tôi giật mình hét lên. 

“Mày là cái loại con gái gì thế?” Ông ta vừa nói vừa thở.

Tôi đứng dậy bỏ đi. Tôi nghĩ nếu cuộc nói chuyện này tiếp tục thì ông ấy sẽ ngã lăn ra mà chết. Bố tôi có tiền sử huyết áp cao, tiểu đường và một số bệnh nhà giàu khác. Con người bệnh tật ấy luôn khiến tôi phải kìm hãm mỗi khi đối diện.

“Đứng lại, Mỹ”. Ông ta hét lên phía sau.

Tôi mở cánh cửa ra thật mạnh.

“Mày mà đi thì ra hẳn cái nhà này đi.”

Tôi dừng lại, mỉm cười với ông ta.

“Cảm ơn bố đã cho con lời khuyên!”

Tôi ra khỏi nhà thật, không suy nghĩ. Tôi đã nói tôi chẳng bao giờ muốn suy nghĩ nhiều. Trong đời này, tôi nên để dành thời gian làm những điều mà mình muốn, hoặc người khác muốn. Giống như một con vật.

Tôi không hối hận khi đã bỏ đi, nhưng thấy mình ngu một nỗi là không mặc quần áo lót và không một xu dính túi. Một hành động quá là nông nổi. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ được nhiều như vậy, tôi thấy mình cần phải đi vậy là đi luôn. Tôi đã nói trò chơi suy nghĩ rồi ép buộc bản thân phải thế này thế kia luôn là một trò chơi khó với tôi rồi đó.

Tôi chẳng biết là sẽ đi đâu. Hết con đường này đến con đường khác, hóng gió, nhìn xe, đếm bước chân, ngắm sao. Và vẫn không mặc đồ lót!

Đi rất lâu rồi mọi thứ cũng trở nên chán ngán, chuyện không xu dính túi, không mặc đồ lót, không điện thoại di động chẳng ám ảnh tôi bằng tôi chuyện là tôi không mang theo điếu thuốc nào. Chắc là nên đến nhà con Ly, không, giờ này nó đang ở tận Dubai. Hết rồi, chẳng còn ai khác nữa. Tôi không giữ mối quan hệ nào quá lâu, các chàng trai thường cũng không còn liên lạc với tôi nếu họ lên giường với tôi xong. Tôi không nhớ mặt họ, bởi những lúc ấy hầu hết là tôi say.

Nếu bạn hỏi tôi đã yêu ai chưa thì xin đừng, hãy cất nó đi. Tôi sẽ trả lời là không. Nếu là yêu thì chưa! Tôi từng hẹn hò với nhiều người, mỗi tháng một lần, có thể lên giường với họ, nhưng tôi không có tình cảm với họ. Tôi không chắc nữa, nhưng đã có một số người không dưng mà bỏ đi, phải đến một tháng sau tôi mới nhớ tôi và anh ta đang trong một mối quan hệ. Có trời đất chứng giám, đúng là tôi chưa yêu ai cả.

Và nếu bạn đang định nói gì đó về tình yêu với tôi thì xin đừng. Ít nhất là bây giờ. Trong hoàn cảnh này. Tôi không bận tâm đâu. Vấn đề không có chỗ nào để đến mới là gay go và đáng bận tâm nhất đấy.

Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, rất giàu có, bố tôi luôn cố thể hiện ra như vậy. Ông thích thao túng mọi thứ, kể cả tôi và anh trai. Thời còn bé, bố bắt tôi phải học hết thứ này thứ kia. Ông không cho tôi nói chuyện nhiều với mẹ vì nghĩ bà sẽ khiến tôi trở nên yếu đuối. Nhưng bản chất của tôi thì vẫn là yếu đuối. Tôi khẳng định vậy. Có những lúc tôi khóc thương cho một con mèo, nhưng  có lúc lại lạnh lùng quá đỗi khi thấy một ai đó trong nhà chết đi. 

Anh trai đã là của bố, còn tôi thì không. Tôi từng ước mình sinh ra ở một nơi khác, trong chùa hoặc  nhà thờ hoặc là ở đâu đó trong rừng. Tôi khá thích Phật, ừm, một chút thích Chúa nữa. Tôi ước được là con của họ! Tôi thích tưởng tượng mình là một người khác, và làm những trò ngu xuẩn khi ở trong bản thể con người họ. Như bố tôi chẳng hạn. Tôi sẽ bán đứt cái công ty kia đi, tôi sẽ ăn hết số tiền bán được. Tôi sẽ tìm chính tôi và bóp chết nó.

Một đám con trai đi phân khối lớn phóng qua tôi, hú hét gọi như gọi bầy. Tôi cười. Một lũ đầu đất, tôi nghĩ trong đầu.

Đám mọi rợ đó tạt gần vào tôi, vặn tay ga như thể muốn lấy uy. Tôi dừng lại, khoanh tay nhìn chúng, chúng cũng dừng lại. Một tay trong hội bảo: “Muốn đi nhờ xe không?”

Đi nhờ? Tôi chẳng phải đi nhờ xe của ai cả. Mà nhìn mặt chúng nó cũng thấy ghét nữa. Tôi đáp: “Được thôi.” 

Thế là tôi đã có nơi để đi. Mặc dù chẳng biết chúng sẽ chở tôi đến đâu. Tôi đã nói rồi, tôi có thể chết ở bất cứ đâu trên thế giới này, miễn đừng là nhà!

Tôi ngồi cùng xe với một người đàn ông có biệt danh là “FAN”, tên thật là “Phi”. Anh ta không biết tôi không mặc đồ lót. Chắc vậy. Cả đường anh ta chỉ kể về bản thân, và những thành tích trong cuộc đời. Lố bịch hết sức. Anh đi xe không nhanh bằng những người khác, có thể vì có tôi ngồi sau. 

Chúng tôi dừng lại ở một nơi mà chẳng biết là nơi nào, hút chung một điếu thuốc, tán tỉnh nhau. Anh nói anh không phải người ở đây, họ ở một nơi nào đó trên đất nước này, tìm một hành trình cho cuộc đời mình. Anh không có gì trong tay cả, gàn dở nhưng đầy quyết liệt. Anh nói anh có thể kiếm ra tiền, nếu muốn. Đàn ông sức dài vai rộng, làm cái gì mà chẳng được. Anh nói đã gặp một số người con gái như tôi, giận dỗi gia đình và bỏ nhà ra đi. Anh nói nếu hối hận, anh sẽ đưa tôi về nhà. Anh nói, bố mẹ là người ta dễ đánh mất nhất nhưng là người không bao giờ chịu buông tay ta. Tôi không bình luận gì, chỉ im lặng hút thuốc. 

“Ê, mặc cái áo này vào.” Anh đưa cho tôi cái áo khoác của anh, tôi nhìn xuống, thấy nửa bầu ngực mình đang lộ ra. Vậy là bọn họ đã phát hiện ra rồi. 

Tôi mừng là không có anh chàng ngỏ ý muốn làm tình với tôi hay những người này sẽ thô lỗ đè ngửa tôi ra và làm gì đó.Tôi không sợ họ làm thế, tôi chỉ là không muốn họ làm vậy. 

Tôi không kể cho anh gì cả, tôi không theo họ để trở nên thân thiết với họ. Họ cũng chẳng có nơi nào để đến, rong ruổi như những con ngựa không chủ. Đi hết bờ này đến bụi kia, sống như một bầy thú di cư tìm nơi trú ẩn. Tôi không biết anh là ai và anh cũng chẳng biết tôi là ai cả. Chúng tôi vô hình trước nhau. 

Hút hết điếu thuốc, Phi đưa tôi đuổi kịp đoàn của anh. Họ đều là những con người giống anh hoặc gần giống, một bầy không chí hướng muốn đi tìm chí hướng. Họ chán ghét cuộc sống hiện đại này, ôm lấy một mối cô đơn và cho rằng nó thật đẹp. Họ kiêu hãnh rằng họ hơn người khác và người khác thật ngu ngốc khi sống trong cái thế giới đầy giả tạo ấy. Một số thằng còn bình luận xã hội như thể một học giả, chuyên nghiệp hết mức. Có bài bản đàng hoàng nhé. Nhưng tôi nghe chẳng hiểu lấy một chữ.

Gió lùa mơn man qua mang tai, tôi bỗng nhiên nhớ đến năm mười ba tuổi, cũng có một người đã giảng về cái xã hội này cho tôi nghe. Anh trai bảo tôi là: “Mày sẽ có cuộc sống như mọi đứa con gái khác. Mày sẽ lấy một thằng môn đăng hộ đối, mày chẳng yêu nó đâu, đây là cuộc hôn nhân đã được sắp đặt. Vậy thì cuộc đời của mày đâu còn nghĩa lý gì?”

Tôi cho rằng chúng ta sống vì ước mơ. Và anh ta lại bảo: “Ước mơ là cái con khỉ gì? Mày đang sống trong một cái mớ bòng bong ảo mộng của xã hội. Mày và lũ người đó chẳng khác gì nhau, nghĩ mình phải sống để tìm một chân lý, nhưng chung quy lại cũng chỉ để bớt buồn và để quên đi cái chết một ngày nào đó sẽ ghé đến.”

Lúc ấy tôi còn khá ngây thơ, chưa lường trước được những điều anh nói là sự thật. Anh bắt đầu luồn tay qua gáy tôi, đến lưng…Tôi vẫn cứ nghĩ cuộc đời của tôi sẽ không có nghĩa lý gì cả. Vậy thì tại sao lại không chết đi? Anh trai tôi đè tôi xuống, anh nói gì đó thì thầm, vỗ về. Tôi nhìn anh trai mình, người đang nằm trên tôi, đang cố gắng luồn tay vào sau lớp váy hồng. Nói với tôi thật nhiều, thật nhiều, nhưng tất cả đều tan biến. Và tôi chẳng nghe thấy gì nữa. Cho tới bây giờ tôi vẫn cứ tin là anh nói đúng. Với tất cả những việc mà anh đã làm với tôi, tôi đã hiểu cả tôi và anh ta đều chỉ là một loại động vật được nuôi trong cái nhà này. Anh ấy khiến tôi hiểu cuộc đời của tôi là một sự vô nghĩa.

Người ngồi đằng trước tôi cũng mang mùi vị của anh trai, rất giống. Tôi chưa bao giờ ghét anh trai mình, tôi chỉ không hiểu tại sao anh lại nói với tôi những điều ấy, và làm với tôi những điều ấy. Khi tôi hỏi mẹ, bà đã sốc rất nặng, đem tôi đến hỏi bố tôi. Bố tôi tát bà rồi bảo: “Nó là người thừa kế.” Phản ứng đó của bố khiến tôi càng chắc chắn, tôi là một sự vô nghĩa.

Vậy là tôi về phòng, lục tìm cái kẹp tăm để…tự tử. Nghĩ lại thấy mình như một con ngố, giá gì tôi xuống bếp để lấy một con dao, xuyên từ ngực qua lưng, sau đó đổ mình xuống từ tầng ba. Để mặt ngửa lên ngắm trời xanh, tưởng tượng bãi cát vàng hoang vắng…Nhưng tôi lại dùng kẹp tăm để rạch tay. Sau cùng mẹ tôi vào viện, bà uống thuốc, hay là không nhỉ? Anh trai tát tôi một cái. Nói rằng mày đấy, là mày đấy. Mày là đồ tàn nhẫn. Ok, hắn ta bắt đầu làm tôi phát ngán, nhưng tôi chẳng còn bận tâm nổi nữa. Vì cuộc đời tôi vô nghĩa rồi. Tất cả đều vô nghĩa hết cả rồi.

Đoàn của Phi dừng lại ở một bìa rừng, nghĩa là đã đi khá xa thành phố. Họ đốt lửa, đem xôi bọc trong một đụm lá chuối ra ăn kèm với muối vừng và một ít thịt rang. Tôi không nuốt nổi mấy món đó, chỉ hút thuốc thôi. Đây là lý do tôi không rời cái đoàn khỉ gió này, vì họ có đủ thuốc cho tôi hút.

“Em sẽ mệt lả ra cho xem.” Phi nhìn tôi đầy ẩn ý.

Đám bạn anh ta cười rộ lên. Tôi hiểu anh ta nói đến điều gì, nhưng tôi đến đoàn này không phải để làm tình. Dù chốc nữa tôi có làm tình với Phi thật, thì đó là điều anh ta muốn. Sẽ không ai làm tình được với tôi hết. Tôi đã đứng từ xa nhìn họ làm những điều ghê tởm với xác thịt tôi. Thứ họ thúc vào là một cơ thể hôi thối và mục rữa. Họ không biết họ đang làm những điều ghê tởm với chính bản thân mình.

Nhưng Phi chẳng làm gì tôi cả. Anh ta mở lều vào nằm cạnh tôi, chỉ nằm bên cạnh. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của hai đứa. Anh ta đặt tay lên bụng, cố gắng nằm không chạm vào người tôi. Anh nhìn cái tấm vải màu vàng trên đầu, như đang suy nghĩ gì đó.

“Nếu muốn tôi sẽ đưa em về, đừng ngại.”

Tôi không nói gì, lấy thuốc bên cạnh ra và hút. Phi giật lấy điếu thuốc của tôi, mở lều, vứt ra bên ngoài. Anh nhìn tôi đầy uy nghiêm: “Đừng có cái gì cũng lôi thuốc ra hút.”

Tôi quay người vào giả vờ ngủ. Tôi không thích cái đoàn này, tôi theo họ chỉ bởi vì tôi chẳng có nơi nào để đi và họ có thuốc cho tôi hút. Khi Ly về Việt Nam, tôi sẽ đến nhà cô ấy tá túc. 

Phi nắm lấy bàn chân tôi, vuốt ve: “Em có một bàn chân rất đẹp, không chai sạn.”

Tôi mỉm cười, để anh ta muốn làm gì thì làm. Phi bắt đầu mơn trớn lên trên nữa, cứ thế, cứ thế đã đè cả người lên tôi. Anh nhìn tôi như anh trai đã từng nhìn. Tôi là một bữa tiệc, họ phải đánh chén như đó là bổn phận. Họ sinh ra để đánh chén bừa bãi, say mèm, sau đó chết vì những thứ họ đã ăn quá nhiều. Họ không kiểm soát được bản thân nữa, họ dần dần lùi ra xa chính họ mà quan sát như tôi. 

Phi nói tiếp: “Em luôn lặng câm, dù trong em là một rừng suy nghĩ. Em khiến tôi muốn biết em đang nghĩ gì, lại khiến tôi muốn rời bỏ em vì sợ hãi. Em không quan tâm thứ gì, em có ánh nhìn khinh thường và bạc nhược. Tất cả trong em đều là một sự khinh thường, cao ngạo. Em chẳng sợ điều gì, dù đó là cái chết.”

“Chết có gì mà đáng sợ?” Tôi hỏi lại anh ta.

“Thật sao? Tôi rất sợ chết.”

“Muốn chết nhưng không còn hứng thú để chết mới đáng sợ!”

Phi trượt người xuống, nằm sang bên cạnh tôi. Anh đắp chăn cho rồi, quay về một góc, nói lạnh lùng: “Ngủ thôi, ngày mai chúng ta sẽ đi tiếp.”

“Đi đâu?”

“Bất cứ đâu.”

“Anh có bao giờ đến Quốc Khánh Thứ Hai không?”

Phi cười: “Nghe như một trò ngu xuẩn của một thằng ngáo đá nào đó nghĩ ra.”

“Chính xác.”

“Tôi đến rồi. Phang một em, sau vườn. Tên Ly thì phải.”

“Nghe quen quen…”

“Cả Trái Đất này đã quen từ vài ngàn năm trước rồi cưng ạ”

“Thật ư? Mai chúng ta đến đó được không?”

“Nó vừa mới diễn ra cơ mà!”

“Rốt cuộc anh là người ở đâu?

Không ai nói gì sau đó nữa. Tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng thở dốc ở lều bên cạnh, của đàn ông. 

***

Họ bỏ tôi lại trong chiếc lều ấy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chỉ có tôi một mình. Họ đã kéo nhau đi, tiếp tục cuộc hành trình của mình. Không một lời nhắn gửi hay từ biệt nào. À, họ có để lại cho tôi một bao thuốc. Tôi mỉm cười, rút một điếu ra hút. Ngồi nghĩ xem tiếp theo nên làm gì nhỉ? Có lẽ tôi sẽ trở về và tắm rửa, quyết định thế đi.

Nhưng tôi không rõ mình đang ở đâu, xung quanh là cây cối và tiếng ve râm ran. Bây giờ đang là giữa tháng sáu, trời đất oi ả như một cái lò hoả thiêu.

Tôi ra khỏi bìa rừng, ngồi trên một cái cột mốc chỉ đường bằng đá, hy vọng sẽ gặp được một người nào đó. 

Và tôi gặp một người đàn ông nữa, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, để râu, mắt sâu tựa biển, anh ta lái chiếc ô tô màu xanh lam, xe rất bẩn như vừa đi qua ngàn vũng bùn. Anh ta mở cửa kính lên, nhìn tôi đầy hứng thú rồi hỏi: “Em gái, có muốn đi nhờ xe không?”

Tôi quay lại nhìn, tự nhiên không biết nhà mình ở hướng nào nữa. 



Related Articles

0 nhận xét:

Đăng nhận xét