Em nghe thấy anh giữa lặng thinh - 3
- 3 - Người
lạ trong đám đông
Tận cùng của sự lạc lõng chính là khi đi tới một
buổi diễn ca nhạc, đứng trên cùng gần với ca sĩ nhất nhưng không biết họ là ai,
họ hát thể loại nhạc gì, không thuộc lấy một câu hát của họ, và xung quanh là
fans cuồng của họ.
Tôi chưa bao giờ tĩnh lặng đến thế, dù khắp nơi
đều là tiếng trống của rock. Những con người hò hét bên tai, có những người thì
hát theo. Mọi thứ đều sôi động đến vậy mà tôi lại chỉ thấy tĩnh lặng.
Đó là một buổi diễn của Band CHH. Tôi sẽ viết tắt
nó, như một sự hối hận của mình. Tại sao tôi lại đi nghe nó ư? Bởi vì có những
lúc tôi muốn nhắc mình nhớ xung quanh vẫn còn có người. Người ở đây là những
người có đam mê, có ước mơ và ít nhất có một thứ họ theo đuổi. Không như tôi.
Từ khi Dĩ Nhiên “đi mất”, tôi trở về với sự trống
rỗng trong cuộc sống. Ngoài đi làm và viết lách ra tôi không biết làm gì khác.
Thậm chí cả ăn uống cũng cảm thấy lười biếng. Mùa đông lại rất lạnh, tôi gần
như ngủ đông ở trong phòng, hoặc là ở nơi làm việc. Quản lý cũng đã cho phép
tôi ở lại bất cứ lúc nào trong mùa đông này. Tôi thấy cảm kích anh ta nên đã giải
đáp cho anh một số câu hỏi về truyện mà tôi viết. Tôi cũng không hiểu sao anh
ta lại thích mấy câu chuyện dở tệ của tôi đến vậy, cũng như tôi không hiểu vì
sao tôi lại đến nghe một ban nhạc mà tôi không biết.
Sau buổi nghe nhạc đó, tôi bắt đầu thúc ép mình
phải viết nhiều hơn. Tôi mua một chai rượu và viết cả đêm hôm ấy. Về những mơ
tưởng của mình với cuộc sống hiện tại, về trái tim đã lâu rồi không dùng để yêu
ai, về những khát vọng đã chết mà tôi nghĩ nó sẽ chẳng hồi sinh được. Tôi đã viết
bằng tất cả sinh mệnh của mình, tựa như đã có thể cận kề cái chết.
Song tôi biết đó không phải là cái chết. Chỉ đến
khi sắp chết người ta mới hiểu được nó thế nào. Theo nghĩa đen. Còn tôi thì
không, nhưng tôi vẫn phải nói thế vì tôi nghĩ khi chết người ta sẽ bất động
toàn bộ. Sức lực và tinh thân. Còn sắp chết tức là chỉ còn chút ít ký ức chạy
qua như một đoạn flash back, rồi dần dần sẽ không còn gì nữa cả. Tôi đã viết đến
nỗi không còn chữ nghĩa để viết ra.
Sáng hôm sau, tôi vẫn không ngủ mà lên một chuyến
xe bus, tới nhà của Dĩ Nhiên. Tôi ấn chuông cửa vì tôi không lưu số của cậu ấy.
Người mở cửa là mẹ cậu, bà nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Lúc này là sáu giờ sáng.
Tôi đúng là một con điên khi đến tìm cậu vào giờ này.
Tôi nói với bà rằng: “Cháu có thể gặp Dĩ Nhiên
được không ạ? Hoặc nếu bác không phiền thì cho cháu lên đó, cháu sẽ tự đánh thức
cậu ấy.”
Mẹ cậu ấy như vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra,
trong người tôi có chất cồn, tôi cũng không thể nào kiểm soát được mình nữa.
“Cô là ai?”
“Cháu là bạn của Dĩ Nhiên, là người mà cậu ấy từng
mời đến đây để ăn cơm của bác nấu. Cháu xin lỗi vì đã từ chối, nhưng bác cho
cháu gặp cậu ấy lúc này nhé? Chỉ năm phút thôi.”
Người đàn bà lúc này đã hơi hiểu ra vấn đề, bà
mở cửa và mời tôi vào nhà. Đó là một ngôi nhà xinh xắn và ấm cùng, khác một trời
một vực với căn phòng tuềnh toàng và lạnh ngắt của tôi. Tôi không biết tại sao
Dĩ Nhiên từng có thời cứ thích đến nơi của tôi nghe nhạc, nhà cậu ấy ấm áp và
bình yên như vậy kia mà.
“Dĩ Nhiên đang ngủ, hôm qua nó về nhà muộn lắm.”
Tôi cười, không biết phải tìm lời gì để nói nữa
cả. Những mạnh bạo lớn nhất của tôi là có thể đến đây, để gọi cửa và để nói những
lời điên rồ kia với mẹ của Dĩ Nhiên. Còn giờ thì sao nào?
Tôi lấy trong túi ra một xấp giấy, đưa cho mẹ
Dĩ Nhiên:
“Bác giúp cháu đưa cái này cho Dĩ Nhiên được
không ạ?”
Người đàn bà nhận lấy xấp giấy, nó được viết bằng
tay. Ở bên trên tôi đã đề tên truyện: “Làm thế nào để yêu một người không yêu
mình.” Tôi biết rằng tôi đang làm những việc ngoại lệ với cuộc sống trước kia,
nhưng rõ ràng, nếu tôi không viết câu chuyện mà Dĩ Nhiên đã nhờ tôi viết, rất
có thể cậu ấy sẽ hận tôi suốt đời.
Tôi đã từng cầu nguyện cho Dĩ Nhiên, cuộc đời cậu
ấy phải được hạnh phúc và an lành. Cậu không nên hận ai, cũng không nên để ai hận
cậu. Tôi không muốn vì tôi mà cậu trở nên u buồn.
“Sao không lên đánh thức nó?”
“Dạ thôi cháu nghĩ lại rồi, nếu gặp cháu cậu ấy
sẽ buồn lắm.”
“Làm gì mà phải buồn?”
“Cháu là nỗi buồn của cậu ấy.”
“Cô nói chuyện lạ thật. Tôi chưa tiếp xúc với
ai thế này, cô khiến tôi khó nói quá.”
Tôi cười, người lúng túng phải là tôi mới đúng.
Tôi liền cúi người chào mẹ Dĩ Nhiên rồi xin phép ra về. Tôi đã khiến bà phải thức
dậy vào giờ này, vào cái mùa đông rét mướt này, và trong sự điên rồ này của
tôi.
Nhưng không phải là điên rồ lắm khi tới nơi
này, vào trong ngôi nhà ấm cúng của Dĩ Nhiên, gặp mẹ của cậu và nói với bà vài
lời tôi mới thấy tôi cũng có mẹ. Mẹ tôi sống một mình tại ngôi nhà đã từng rất
hạnh phúc của bà. Mẹ tôi không có tôi, mẹ cũng không bao giờ cần đến tôi đoái
hoài. Mẹ và tôi giống nhau ở điểm ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và dửng
dưng…
Tôi trở về thăm mẹ, với người khác nó là điều
bình thường, nhưng với tôi lại là một điều bất ngờ. Quê tôi là một thành phố bụi,
bụi của than. Cẩm Phả. Tôi không biết bây giờ nó ra sao, tôi cũng không thể nhớ
được khung cảnh của nó vào lần cuối cùng tôi thấy.
Từ Hà Nội về đến Cẩm Phả mất khoảng năm tiếng
ngồi xe khách, hơn 200km đường bộ. Tôi về trong đêm, bắt một chuyến xe giường nằm
với giá 150 ngàn. Nếu đi xe giường nằm thì ít cũng phải mất đến sáu tiếng mới về
đến nhà. Bởi trên đường đi họ sẽ dừng lại ở một số điểm để chuyển hàng, đóng
hàng ra Móng Cái.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp ghê gớm, tôi
luôn không có nhiều điều để nói với mẹ. Mẹ tôi là một người hơi sâu cay, bà yêu
thương người khác bằng cách làm đau họ. Hồi còn bé tôi luôn không hiểu tại sao
mẹ tôi lại như vậy. Mẹ tôi luôn nói những lời khó nghe với bố và với tôi, nhưng
bà lại không muốn như thế. Bà yêu thương hai bố con tôi, tôi có thể cảm nhận được
điều đó mỗi khi tôi hoặc bố đổ bệnh, mỗi khi quần áo của tôi bị rách, mỗi khi
đi họp phụ huynh về, và mỗi khi cằn nhằn chuyện bố tôi uống rượu.
Sau này lớn lên tôi mới hiểu được có những người
như mẹ, họ nghĩ rằng yêu người khác chính là một nhược điểm của bản thân, họ sợ
bị tổn thương nên thà cứ giả vờ vô tâm vô tình, làm đau người khác trước còn
hơn. Tuy nhiên trước đó tôi và bố không hiểu được, cho nên chúng tôi mới rời xa
nhau.
“Cô bé này đi đâu đây?” - Một người đàn ông chừng
bốn mươi tuổi hỏi tôi. Tôi đoán ông là phụ xe.
“Cháu về Cẩm Phả.”
“Một trăm năm mươi ngàn.”
Tôi lấy tiền ra đưa cho ông. Ông nhận lấy, nói
với tôi:
“Nhà chú ngày trước cũng ở Cẩm Phả đấy, nhưng
mà ở Cẩm Phả không dễ sống như người ta tưởng. Nhỉ?”
Tôi cười, khẽ “vầng” một câu. Tôi không rõ nó
khó sống hay dễ sống như thế nào, hồi cở Cẩm Phả tôi chưa bao giờ nghĩ về vấn đề
cơm áo gạo tiền. Nhà tôi từng nợ một khoản tiền từ đợt sửa nhà, bố mẹ đi làm vừa
nuôi tôi, lại vừa phải trả nợ. Mẹ tôi có một đợt đã khủng khoảng, bà trở nên rất
đáng sợ. Bà không nói gì cả, chỉ ngồi cả ngày ở trong phòng để tính toán. Tôi
và bố cố gắng đến gần bà thì bà lại càng thu hẹp.
Đường phố bên ngoài lùi xa dần, những vệt sáng
của ánh đèn đường hắn vào bên trong. Tôi đưa tay lên chạm vào nó. Xe đi qua một
cánh đồng lúa, tôi nhắm mắt, cô gắng cảm nhận hương lúa thoang thoảng. Không có
gì cả. Một người nào đó ăn bánh, chỉ có mùi bánh ở trong xe. Đột nhiên lúc ấy,
trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh của Dĩ Nhiên. Tôi giật mình mở bừng mắt, cậu ấy
dường như vẫn ở đó. Cậu mỉm cười với tôi, bằng đôi mắt sáng trong của cậu. Tôi
thấy cậu đưa tay chạm vào cằm tôi, nâng khẽ lên. Rồi môi cậu ghé lại gần. Tôi
đã nhắm mắt và chờ đợi. Nhưng cậu tan biến. Cho đến khi tôi mở mắt ra, trước mặt chỉ là khung cảnh ngổn
ngang của xe, tiếng ngáy của ai đó đang ngủ và tiếng xe đang chạy.
Dĩ Nhiên! Tôi thầm gọi tên cậu. Tại sao cậu lại
rời bỏ tôi? Trong khi tôi đã sắp gỡ bỏ ra bức tường rào, tôi sắp đến được với
linh hồn của cậu cũng như cậu sắp chạm được tới trái tim tôi. Tôi nhận ra ra
mình giống mẹ! Tôi thường làm tổn thương người khác bằng những gai nhọn phòng vệ
của mình, tôi yêu thương con người nhưng tôi cũng sợ yêu thương của mình bị người
ta đem ra giẫm đạp, cho nên tôi từ bỏ họ. Dĩ Nhiên chắc hẳn mang cảm giác giống
như tôi và bố, cậu ấy thấy cố gắng của mình là vô ích, rằng khoảng cách là quá
xa, cho nên cậu đã rời bỏ tôi.
Cậu ấy sẽ đọc câu chuyện của tôi chứ? Hay là
không ngó ngàng gì đến nó nữa? Nhưng thôi, tôi thấy giữa mình và cậu ấy như vậy
là đủ.
Tôi nhớ đến bộ phim Vĩnh Cửu của Trần Anh Hùng,
các nhân vật trong phim đều có một tình yêu mãnh liệt. Tôi đã lắng tai nghe những
yêu thương trong mình thức dậy. Tôi không biết tôi có thể nghe được ai trong nỗi
cô đơn thinh lặng của mình hay không?
Về nhà vào lúc một giờ ba mươi, khi ấy mẹ tôi
đã ngủ. Bà không biết tôi trở về. Nhà vẫn vậy, không có gì thay đổi cả. Từ những
chén rượu của bố cho đến bàn may của mẹ, tất cả vẫn còn nguyên đó. Mẹ còn giữ
cuốn “Lâu đài” của bố nữa. Tôi quyết định sẽ đọc nó trong đêm nay.
“Em là ai?” Giọng của một người đàn ông vang
lên.
Tôi hốt hoảng đặt cuốn sách xuống, nhíu mày
nhìn anh ta. Đáng ra tôi phải hỏi câu này mới đúng, anh ta là ai? Và tại sao
anh ta lại ở trong nhà tôi?
Người đàn ông như nhận ra tôi là ai, sau đó anh
ta giải thích khi thấy ánh mắt kinh hãi của tôi:
“Đừng sợ, anh không phải trộm đâu.”
“Vậy anh là ai?”
“Anh là người chăm sóc cho mẹ em.”
“Mẹ tôi bị sao mà cần đến anh chăm sóc chứ
không phải tôi?”
Người đàn ông như càng ngạc nhiên hơn, anh tháo
gọng kính của mình ra, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
“Em thật sự không biết mẹ mình bị ung thư hay
sao?”
Tôi im lặng mất nhiều giây, sau đó đi qua người
đàn ông và vào phòng của mẹ. Mẹ đang ngủ, tôi hốt hoảng khi nhìn mẹ quá gầy,
tóc giờ chỉ còn lưa thưa vài sợi. Trên bàn của mẹ là rất nhiều thuốc. Nhưng bà
vẫn không vứt đi tấm ảnh nào chụp với bố.
Khoảnh khắc đó tôi bật khóc. Tôi ôm lấy miệng
mình, cô gắng bịt chặt tiếng nấc ở trong cơ thể. Những gì mà tôi có thể cảm nhận
được trong lúc này chỉ là những tiếng cào xé trong tâm can. Những vật sắc nhọn
cứa quanh cơ thể. Những gì đau đớn nhất trên đời này.
Tôi cố gắng đi ra ngoài nhẹ nhàng như lúc tôi
đã bước vào. Người đàn ông vẫn đứng đó nhìn tôi, tôi đọc được trong ánh mắt đó
là sự thương hại.
Đó là lúc mà tôi chẳng còn thiết gì, kể cả việc
viết lách - việc mà tôi xem như hơi thở. Tôi chỉ đi tới ngồi xuống một cái ghế,
tìm kiếm một điều ước cho chính bản thân mình.
“Em đừng quá lo lắng, khối u chưa di căn, mẹ em
đang điều trị rất lạc quan. Bệnh ung thư bây giờ khả năng chữa khỏi cũng là 80%
nếu phát hiện sớm.”
“Mẹ có nói về tôi hay về ai khác không? Có ai
biết bà bị bệnh nữa không?”
“Những người ở nơi đây đều biết.”
“Vậy mà mẹ chẳng gọi cho tôi.” - Tôi chua xót
nói.
“Em ngủ một giấc đi đã, có gì rồi mai hỏi chuyện.
Em vừa đi đường xa về mà.”
Tôi không muốn ngủ nữa, dù đêm qua tôi chẳng ngủ
phút giây nào. Tôi đã dồn toàn tâm toàn ý để viết câu chuyện cho Dĩ Nhiên, cũng
là một cách để kết thúc với cậu. Cuộc đời của tôi tính đến thời điểm hiện tại
đúng là vẫn chẳng có chút biến cố nào quá lớn, cho nên khi gặp một con sóng dữ
cũng đủ khiến tôi lao đao.
Nhưng lúc ấy, trong một khoảnh khắc chỉ được
tính bằng một đại lượng rất rất nhỏ, tôi đã nghĩ tôi sẽ đi tìm bố. Tôi sẽ đi
tìm bố cho mẹ. Tôi sẽ lục tung cả biển trời này lên để tìm ra ông. Tôi thậm chí
sẽ đem tro cốt của ông về nếu ông đã chết. Để ông một lần hiểu rằng mẹ yêu ông.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét