Ngôi mộ của những tổn thương
Ngôi mộ của những tổn thương
Em thấy trong ánh lửa đỏ điêu tàn
Những đớn đau như bừng bừng mạnh mẽ
Nghe trong rừng thông những ngày nhè nhẹ
Mình vỡ tan trên từng tiếng thở
Anh không biết em đã từng là ai?
Đau ở đâu và vui ở đâu
Chúng ta yêu và chúng ta khờ dại
Tiếng cười tan hoang trong nỗi buồn dài.
Em buồn lắm, chẳng hiểu sao được nữa
Em không điên em chỉ là không vui
Đà Lạt này như một bờ môi
Nói với em nó lạnh quá vì bao người đến bởi nỗi buồn
Em sẽ về với anh. Trống rỗng
Bởi em bắt đầu thấy sợ chết một mình
Em sợ tổn thương, đớn đau, hay gì buồn hơn thế.
Nhưng không phải bây giờ anh biết không?
Hòn Bồ, Đà Lạt
1/11/2017
0 nhận xét:
Đăng nhận xét