[Review phim] Palo Alto - Những thiếu niên đa cảm và hoài nghi
Một trong những lý do tôi chọn phim này là cái tên “Gia Coppola” của nữ đạo diễn, và đúng như những gì tôi linh cảm, cô chính là cháu gái của một trong những đạo diễn tôi thích nhất: Francis Ford Coppola.
Palo Alto là bộ phim đầu tay của Gia Coppola, với thể loại tâm lý, tình cảm và đào sâu vào khai thác tâm trạng của những thanh thiếu niêu đang ở độ tuổi mới lớn. Tôi nghĩ đây là một sự lựa chọn vừa tầm với cô. Được làm năm 2013, chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nam tài tửJames Franco, cũng chính là người đóng vai thầy giáo MR. B ở trong phim. Cũng có thể thấy James Franco đã giúp cho Palo Alto thành công hơn rất nhiều bởi sự góp mặt của mình.
Nói thật thì Palo Alto không phải là một bộ phim khó xem, ngược lại, nó còn rất dễ tiếp nhận. Gia Coppola không đưa ra vấn đề quá lớn. Cô đem ra cho khán giả một vấn đề của thanh thiếu niên, họ đang cảm thấy gì trước cuộc đời khi ở độ tuổi đó? Những hành động của thanh thiếu niên trong phim có thể khiến một số người bị sốc nhưng nó lại là hoàn toàn bình thường nếu chúng ta đem ra so sánh với đời thực. Tôi nghĩ, cô ấy đang cố thể hiện cho mọi người thấy rằng, cô đang nói đến những vấn đề vẫn đang xảy ra, nhưng không mang giọng điệu lên án hay chê bai. Dù cho những nhân vật trong phim có hành động kỳ lạ như thế nào. Tất cả những điều đó, đều đến một phần từ bản năng.
Tức là khi chúng ta còn trẻ, chúng ta vẫn sống với một bản năng rất hoang dại. Chúng ta hành động ngay cả khi chúng ta còn chẳng hiểu vì sao. Chúng ta nghĩ mình đã thật sự đủ chín chắn để làm những chuyện điên rồ, nhưng chúng ta lại không có đủ chín chắn để làm dịu vợi nỗi cô đơn ở lứa tuổi dậy thì. Để ý mà xem, đạo diễn đã phơi ra rất nhiều những cảnh tĩnh có vẻ vô nghĩa, như sân bóng không người, bầu trời với chiều cam đỏ, hay ngọn đèn đường hiu hắt…Tất cả đều thể hiện tâm trạng của “những đứa trẻ” đang lớn ấy.
Hay như ngay đoạn đầu, dượng Stewart đã giúp April làm lại bài luận với tựa đề: “Alexander kẻ hoài nghi.” Tại sao lại là kẻ hoài nghi? Đó là tâm lý khi chúng ta đang ở tuổi từ mười sáu thậm chí là cho đến 26 tuổi như tôi. Chúng ta luôn hoài nghi về bản thân và thế giới của mình. Rằng chúng ta rốt cuộc là ai?
Hoài nghi. Một loại tâm trạng phức tạp của tuổi teen. April luôn không hiểu về giá trị của bản thân mình, cho nên cô tự ti và nhút nhát. Cô có người mẹ quan tâm hơi thái quá bởi câu hỏi: “Có phải con bị trầm cảm không?” Và điều ấy chẳng dễ chịu gì. Còn Teddy, một cậu chàng lương thiện, ngoan ngoãn nhưng không hiểu gì về bản thân cũng như tài năng thiên bẩm của mình. Fred, nhân vật này khá ấn tượng bởi ngay từ đầu cậu đã mang một vẻ ngông cuồng và hiếu chiến. cậu ta luôn làm những điều kỳ quặc, hỏi những câu như chẳng có nghĩa gì. Không ai hiểu vì sao cậu luôn thích công kích mọi người và làm những điều chẳng giống ai, nhưng khi Ted đến nhà và nói chuyện với người bố của Fred, thì chúng ta sẽ hiểu tại sao cậu ấy luôn phải hành động như vậy. Còn Emily luôn khao khát một tình yêu đích thực cho nên cô sẵn sàng ngủ với cậu bạn nào muốn cô, chỉ để khoả lấp cái sự trống rỗng về tình yêu và muốn họ yêu cô.
Khi xem phim, tôi rất ấn tượng với đoạn cao trào (nhưng tôi nghĩ mọi người nên xem để biết), nó khắc hoạ sâu hơn về thầy Mr. B, thầy giáo thể dục của April, một kẻ có đủ kinh nghiệm để đưa những cô gái trẻ như April vào tròng bằng sự quan tâm vờ vĩnh và tỏ ra mình là người đáng thương. Song, ngay sau đó tôi đã nhận ra răng bên cạnh mỗi nhân vật, tác giả sẽ đặt một nhân vật khác để khắc sâu hơn trạng thái bất ổn của nhân vật ấy.
Rõ ràng không hề có sự nhắc đến quá kỹ nào của nhà trường, hay của bố mẹ. Gia Coppola chỉ tập trung vào những thanh thiếu niên của cô, điều đó cho thấy cô đang cố đi vào tận sâu những rối loạn ở độ tuổi này để đưa ra một câu trả lời rõ ràng nhất.
Đạo diễn đã đặt ra hai loại màu sắc đối lập cho tình yêu học trò. Với cặp nhân vật April và Teddy. là một màu tươi sáng, nhẹ nhàng đúng chất khi khi April nhảy múa trong căn phòng bừa bộn, khi Teddy chơi đàn và vẽ vời. Khi April và Teddy cùng khắc trái tim trên thân cây trong nghĩa địa, một kiểu cách rất sến và cũ. Hai nhân vật ở vị trí đối lập với sự ngọt ngào đó chính là Fred và Emily. Những kẻ cô đơn đích thực khi chúng không thể nào hiểu được cái quái quỷ gì đang xảy ra trong cuộc đời này. Họ làm tình với nhau không phải vì yêu. Mà là vì sự cô đơn trống rỗng trong lòng. Nếu chuyện này cứ diễn ra, thì cuộc đời họ thực sự đáng lo.
Hãy nhớ lại tuổi học trò của bạn xem, bạn là ai trong những nhân vật này? Tôi nghĩ rằng tôi là April, luôn nhút nhát và nhạy cảm. Thậm chí, đến bây giờ cái mặc cảm ấy vẫn luôn theo chân tôi. Tôi nghĩ đây là cái tôi thích ở nữ đạo diễn này. Cô không cố đưa cái nhìn quá bi thương vào trong phim, mà cô chỉ muốn kể ra những tháng năm mà ai cũng phải trải qua. Nó khác với những phim về giới trẻ làm theo hướng nghệ thuật dạo gần đây sẽ mang màu sắc u ám, xa lánh cuộc đời, các nhân vật rất tuyệt vọng và mất niềm tin vào chính bản thân mình…Cách thể hiện của Gia Coppola cho tôi thấy cô không muốn ai cũng nghĩ tuổi trẻ là như vậy. Dù nó có như vậy, nhưng ẩn sâu bên trong vẫn là những khao khát được yêu và được sống. Họ vẫn còn muốn học đại học, vẫn còn muốn có bạn trai, vẫn không hề muốn chết.
Cấu trúc kịch bản không có gì quá đặc sắc, cách kể chuyện cũng vậy, nó theo một tuyến tính thời gian. Không có cốt truyện chính dù mỗi nhân vật đều có những tình huống và vấn đề riêng của mình. Đây có lẽ là điểm trừ lớn nhất và nó làm ảnh hưởng khá lớn đến phim. Tác giả có thể thành công ở việc kể lại hành động và đánh vào cảm xúc, nhưng tác giả sẽ không thành công khi để lại ấn tượng rõ rệt trong lòng người xem. Sẽ có người nói nó giống như một bức tranh nhạt màu với sự thể hiện hời hợt và không mục đích. Một vài hình ảnh mà chúng ta thường gặp trong những bộ phim nghệ thuật như: Lái xe lúc say xỉn, hút thuốc, tiệc tùng, màn dạo đầu của một cuộc làm tình…Có lẽ tác giả muốn đi sâu vào tâm lý, chứ không phải bề nổi bên ngoài. Đây là một kiểu kể đơn thuần và an toàn.
Tuy nhiên, phong cách của Gia Coppola in rất rõ trong bộ phim với một sự thơ mộng, trữ tình xen lẫn với hiện thực. Có vài chi tiết cho thấy cô đã nêu ra vấn đề “Homophobia” khi Teddy đến nhà của Fred và ngồi hút cần với bố cậu ta - một vấn đề về sự ghê sợ, kỳ thị những người đồng tính. Tuy nhiên cô không cố đào sâu, cũng không muốn đổ lỗi hay trách cứ. Cô chỉ kể nó như tâm lý của chúng ta mỗi khi có cảm giác một người nào đó cố gạ gẫm chúng ta yêu đồng tính. Chất của Gia Coppola cũng thể hiện qua những bài hát riêng, những câu thoại và cách hành động của từng nhân vật. Không có điều gì cô làm quá tàn bạo, ngay cả cách Emily từ chối Fred. Càng không có ai đáng chết ở trong bộ phim này, dù cho cách sống truỵ lạc và suy nghĩ điên rồ đến mức muốn giết người của họ. Điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhàng hơn khi xem phim của cô.
Thoại của phim bắt tai, dù nó không thật sự phục vụ cho mục đích nào. Nó chỉ được nói ra bởi đó là tính cách của nhân vật. Mỗi nhân vật đều có thoại ngẫu hứng song đủ để lại ấn tượng.
Tôi nghĩ diễn xuất của Emma Roberts và James Franco cũng tuyệt vời nữa, cho nên nếu bạn xem phim, nhân vật chính là Teddy thì bạn vẫn ngỡ Aprll mới là nhân vật chính.
Thuỷ Vũ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét