Thứ Năm, 27 tháng 12, 2018

[Truyện ngắn] Những con chim không biết sẽ bay về đâu



“Chúng ta yêu một ai đó đi.” Anh lại nói thế với Trúc. Anh không dám nhìn cô khi nói ra câu đó mà nhìn vô định, như thể chỉ đang nói với chính mình vậy.



Mùa đông phương Bắc rất khắc nghiệt, năm nay nhiệt độ giảm còn năm độ, nếu là bình thường thì cùng lắm là chín độ. Các nhà khoa học sẽ lại đổ tại con người cho mà xem. Riết rồi mấy cái hiển nhiên đó đáng ra chẳng cần nói nữa, hãy cứ nói luôn rằng phải làm như thế nào cho ngắn gọn.

Trương đứng trước cửa một cửa hàng tiện lợi, lúc này là ba giờ sáng. Hút thuốc. Trời lạnh. Tĩnh lặng. Con đường lớn bên cạnh giờ chỉ toàn xe tải và container đi qua, mặt đường như sợ hãi run lên bần bật. Anh lấy điện thoại ra và nhìn chăm chú, liệu có một điều gì đáng để cho anh hứng thú không nhỉ? 

Rỗng tuếch. 


Điện thoại của anh không còn một số điện thoại nào nữa cả, anh đã xoá mọi thứ cách đây năm phút. Anh muốn thử xem nếu như không còn ai có thể gọi điện nữa, thì cuộc sống của anh có thay đổi chút nào không? Hoặc nếu có ai đó gọi đến, liệu anh có nhận ra số điện thoại lạ lùng ấy là của ai không.

Kéo cao cổ áo, vứt điếu thuốc còn dang dở xuống dưới chân, Trương tới chiếc xe máy của mình. Nổ máy và phóng đi. Trời lạnh cắt da, anh chỉ có thể đi trong một tốc độ vừa phải.

Có một đoạn nhạc cổ điển nào đó cứ nằm mãi trong tiềm thức của anh. Anh không nhớ mình đã nghe nó từ bao giờ, chắc là ở một cửa hàng bán đĩa CD, hoặc một cửa hiệu bán đồ điện tử hoặc là đâu đó trong ngày hôm nay. Nhưng ít ra thì nó cũng khá hay. Anh “nghe” nó trên đường cho đỡ buồn. 

Đúng là đi một mình trong đêm buồn hơn hẳn.


Cô đứng trước cửa một quán bar. Đông lạnh là vậy mà cô chỉ khoác hờ hững một chiếc áo lông, váy ngắn, không tất chân. Da thịt của cô rất khoẻ, cô có thể mặc hở hang thế này quanh năm và chịu đựng những ánh mắt hoặc là hau háu, hoặc là khinh miệt nhìn vào suốt cuộc đời. 

Nguyễn Trúc đã mường tượng ra cái cảnh khi cô nhắm mắt, cô sẽ trần truồng trên giường. Thời tiết vẫn cứ lạnh như thế này và những ánh mắt ấy sẽ chẳng thể mất đi. Họ ở xung quanh cô, nhìn cô giống như cô là một bộ phim hay chiếu trên màn ảnh rộng, để cho người ta chiêm ngưỡng và bình luận.

Có tiếng phân khối lớn từ xa đi tới, thật quen thuộc. Nguyễn Trúc ngẩng đầu hít hà cái không khí lạnh của thành phố không lò sưởi này. Anh sẽ luôn đến vào lúc mà trời giá rét nhất để đón cô về phòng trọ. Nơi mà cô nghĩ có lò sưởi dành cho cô. 

“Đi không?” Một người đàn ông níu lấy cổ tay cô trước khi Trương đi tới. Ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, xăm trổ đầy mình, khuôn mặt lồi lõm như một con ốc đá. 

Trúc lắc đầu: “Hết giờ làm rồi.”

“Lại còn giờ làm.” Người đàn ông cười khinh khỉnh rồi giơ hai ngón tay lên: “Gấp hai?”

Trúc vẫn hoà nhã: “Xin lỗi, hết giờ rồi!”

Người đàn ông nhổ một bãi nước bọt rồi bỏ đi.

“Sao thế?” Trương cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn theo người đàn ông kia và hỏi.

Trúc cười tươi, lắc đầu: “Không có gì”.

Trên người của Trương luôn có một mùi gì đó rất riêng, mùi mà cô không gọi tên được. Mùi mà chỉ cần nghĩ về anh cô cũng có thể hình dung ra được nó như thế nào. 

“Tên của anh với em cũng giống nhau nhỉ?” Tựa đầu lên vai anh, cô nói.

“Sao tự dưng lại nói thế?”

“Không có gì.” 

Cô thích nói những điều vu vơ, chẳng vì gì cả, chỉ là muốn kiếm chuyện với anh thôi. Nhưng có những phút giây cô im lặng đến lạ lùng. Giống như một cái hang lạnh lẽo. Rằng bạn gọi tên mình thì các vách đá sẽ trả lời đúng cái tên ấy của bạn.

Hai người không nói gì với nhau nữa, chỉ có tiếng động cơ brừm liên tục. Cô đút hai bàn tay mình vào túi áo của anh. Ở nơi này nữa, cũng luôn có một chiếc lò sưởi dành cho cô.

“Đói quá!” Cô than.

“Đi ăn mỳ nhé?”

“Được đấy.”

Anh đưa cô đi ăn mỳ. Quán mỳ quen thuộc của hai người, bà chủ quán quen thuộc, những vị khách đêm quen thuộc khác.

Ba người đàn ông lạ định ngồi xuống bàn ăn cạnh cửa ra vào thì bị bà chủ chạy ra xua: “Ấy ấy ở đây không được.”

Một người trong số họ nhìn bà chủ thắc mắc: “Tại sao lại không được?”

Bà chủ liền giải thích: “Chỗ này có người đặt rồi.”

Ngay lúc đó, Trương và Trúc bước vào quán, họ không biết ba người đàn ông này định ngồi vào chiếc bàn đó nên cứ thản nhiên ngồi. Họ bị ba người đàn ông nhìn chằm chặp. 

“Tại sao họ lại được ngồi?” Người đàn ông vừa rồi tức giận chỉ tay vào Trương.

Bà chủ cười làm hoà: “Xin lỗi, họ chính là người đã đặt nó.”

Thật ra thì Trương và Trúc chẳng đặt chỗ gì cả, họ chỉ quen ngồi ở đây thôi. Đêm nào cũng thế, họ vào đây ăn và ngồi ở chỗ này. Riết thì thành quen. Bà chủ cũng vì thế mà đêm nào cũng giữ chỗ cho họ. Lại là một nơi khác có lò sưởi dành cho Trúc mà cô không biết.

“Vẫn như mọi khi chứ?” Bà chủ lau tay vào cái tạp dề trên người, hỏi.

Trúc cười tít mắt, gật đầu: “Vâng, cô.”

Trúc so đũa cho Trương: “Sao anh không bao giờ ăn cùng em?”

Trương nhận lấy đũa: “Vậy sao biết anh không ăn mà vẫn so đũa?”

“Em sợ ăn một mình!”

Trương cầm lấy đũa, không nói gì nữa.

Những người khách khác bước vào, gọi đồ ầm ĩ. Nào bún nào miến nào rượu nào bia, khuôn mặt ai cũng mang một vẻ mệt mỏi.

Hai người quan sát mọi thứ xung quanh, đột nhiên Trúc gõ đũa lên những mấu xương tay của Trương khiến anh giật bắn mình. Cô liếc nhanh qua người đàn ông bên cạnh: “Em đố anh người đàn ông ấy có tâm sự gì?”

Trương nhìn sang, thấy người ấy uống rượu liên tục. Giờ này mà uống rượu một mình thì là có chuyện gì nhỉ? Trương không đoán được, anh nhìn Trúc như muốn cô sẽ giải thích.

“Ông ta vừa bị sa thải.”

“Sao em biết?”

“Ông ta liên tục nhìn tấm hình có người đàn ông kia.” Trúc chỉ vào poster quảng cáo dán trên mặt bàn. “Đó là người đã sa thải ông ấy. Bởi logo trên bức hình và tay áo là một. Em biết người đàn ông trong ảnh nữa, đó là giám đốc một công ty nước giải khát. Mấy ngày gần đây thời sự có đưa tin một loạt doanh nghiệp đang tinh giảm biên chế vì khủng hoảng kinh tế. Thi thoảng ông ấy còn nhìn chiếc ví và thở dài nữa, chắc là lo lắng về chuyện tiền bạc sau này.”

Trương lắc đầu cười, không tán đồng cũng không phản đối. Trúc vẫn thường có thói quen quan sát người khác, cô còn rất giỏi nghe chuyện của mọi người xung quanh. Chỉ cần ngồi ăn một bát bún là cô đã có thể biết được người phụ nữ ngồi bên cạnh mình hạnh phúc hay bất hạnh. Tai của Trúc rất thính, mắt cô ấy cũng rất tinh. Cô ấy có thể biết được bạn đang buồn hay vui, cho dù bạn cố giấu.

Trương không bao giờ giấu được cô những nỗi buồn của mình. Nhưng Trúc cũng là người biết giấu đi hộ người khác. Cô ấy sẽ chọn cách im lặng, hoặc là nói một câu chuyện không đầu không cuối nào đó.

Ăn xong mỳ họ sẽ chở nhau về phòng trọ.

Cái phòng trọ hai người ở chung chẳng lúc nào gọn gàng sạch sẽ. Nó được ngăn đôi bằng một tấm bạt nhựa màu đỏ mà Trương mua ở đâu đó về. Họ vẫn gọi đây là khách sạn bậc nhất thế gian. Phòng của anh có một cái giường và cái tivi là đáng giá nhất. Phòng của cô chỉ có cái tủ quần áo và một số đồ mỹ phẩm. Cô vẫn nằm trên một tấm nệm mỏng để ngủ, với cô thế là quá ấm rồi.

Mỗi lần cần gì đó mượn nhau họ lại thò đầu qua tấm bạt hoặc đưa qua đó. Cô vẫn gọi anh là hàng xóm, anh thì vẫn chỉ gọi tên cô như thường thôi. 

“Này anh hàng xóm, cho ít kem đánh răng vào cái bàn chải này đi.” Cô đẩy cái bàn chải đã toẽ hết những lông chải của mình sang. Trương cầm lên rồi cố gắng bóp thật mạnh cái tuýp kem đánh răng cũng chẳng còn nhiều của mình.

“Này anh hàng xóm, bật cái gì đó vui tai đi.” Cô nói với sang, có tiếng mở khoá tủ vải, chắc là sắp đi tắm. Khi cô làm việc gì đó đều sẽ cần âm nhạc.

“Đêm rồi vui tươi cái gì nữa, nhanh còn đi ngủ đi.”

“Em sợ tắm một mình lắm!” Trúc thò đầu qua tấm bạt. “Hay tắm cùng em đi.”

Trương cau mày, đưa cho cô cái bàn chải: “Đừng có đứng đó vớ vẩn nữa.”

Trúc bĩu môi rồi nhận lấy cái bàn chải. Cô cởi áo choàng ra, nói: “Hôm nay em gặp một vị khách sộp, ông ta trả em tiền rồi còn tips thêm hai triệu nữa. Ông ấy bảo em làm cho ông ấy vui.”

“Còn em thì sao?”

“Gì cơ?”

“Em ấy.”

“Em á? Tất nhiên là vui rồi, được cho nhiều tiền như vậy mà.”

Trương rút một điếu thuốc trong bao ra đặt lên môi, anh châm thuốc mơ màng rồi nằm vắt chân chữ ngũ. Anh không trả lời Trúc.

“Lần đầu tiên có người cho em nhiều tiền như thế. Trúc vén cái bạt lên, lúc này cô chỉ còn mặc một bộ đồ lót màu đen. “Anh thấy sao nếu ngày mai chúng ta đi chơi?”

“Đi đâu?”

Trúc đảo mắt ngẫm nghĩ: “Nghe nói ở ngoại thành có một khu rừng rất đẹp, ở đó còn có cả một dòng sông nữa. Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc BBQ hai người ở đó. Được không?”

“Mai rồi tính.”

“Anh đồng ý rồi đấy.”

Khi Trúc vừa đi tắm thì Trương ngồi dậy nhìn ngó, anh chạy bên kia tấm bạt, tìm chiếc túi xách của cô. Trương mở khoá ra, lục lọi nó. Trương lôi ra một dải bao cao su, tỉ mẩn đếm từng cái. Sau đó Trương lại cất dải bao cao su đi vào đặt cái túi trở lại vị trí ban đầu. Trông anh có vẻ bực bội.

Trong nhà tắm, Trúc nhìn những vết đỏ trên da thịt mình. Nước xối vào chúng đầy vô tình, rồi hơi nước che mờ chúng đi. Trúc trượt xuống sàn nhà, tự ôm lấy mình dưới làn nước ấm và khóc. Ở đây khóc thật tốt, có hơi ấm, có âm thanh, không ai biết được mình đang khóc. 

Nhiều khi cô không kìm được lòng mình, khóc như thể cuộc đời này đối xử bất công với cô lắm. Nhiều khi lại không hiểu mình đã làm gì với cuộc đời này. Cảm xúc lẫn lộn. Đáng sợ nhất là không biết mình đang đứng ở đâu, mình là ai. Cứ sống vật vờ như một cái bóng, không biết ngày mai nắng hay mưa, phải ăn hay phải nhịn.

Dưới nền gạch hoa, nước từ từ trôi xuống cống. Ngón chân của Trúc co quắp lại, da của cô hình như cũng ngày càng trở nên trong suốt. Cứ mỗi lần đi tắm cô lại cảm giác mình có thể bị tan ra và trôi qua cái lỗ cống kia. Cô biết “bẩn thỉu” là nơi mình thuộc về, nhưng cô sợ điều đó.

Tắm xong Trúc đi vào nhà thì thấy Trương đã ngủ. Chắc anh đã mệt. Trúc vơ lấy chiếc đài cát sét của anh, nhét một cuộn băng vào trong đó và đem sang phòng mình nghe nhạc. Thời đại này chẳng ai nghe mấy cái thiết bị cổ lỗ như thế này nữa. Chỉ có Trương là vẫn cứ giữ chúng. Nghe đâu đây là cái đài của...bố anh. Ừ, chỉ là nghe đâu thôi. Anh kể vậy!

Cuộn băng này toàn những bài ca cũng cũ xì, nhưng nghe hoài không thấy chán. 

Căn phòng vang đầy tiếng nhạc. Trúc tắt điện đi, cô lấy thuốc ra hút, và ngả lưng xuống tấm nệm. 


Sáng hôm sau hai người chở nhau đến khu rừng ở ngoại thành. Họ dựng một cái lều màu vàng chanh mà theo ý kiến của cô trông rất thời trang. Trương  nhóm lửa để chuẩn bị nướng đồ ăn. Dự định của họ là sẽ ở đây cả một ngày. Không làm việc, không tiếp khách nữa.

“Nhìn này, nước trong quá!” Trúc vục tay xuống làn nước, đưa qua đưa lại. “Thấy cả sỏi đá luôn.”

Trương bước lại nhìn, cười khi thấy làn nước trong của cô đã bị cô làm cho đục ngầu.

“Em ước có một ngôi nhà ở đây. Tách biệt hoàn toàn với thành phố.”

“Sướng gì, toàn muỗi với rắn rết.”

Trương châm thuốc ngay trong đống củi mình vừa nhóm lửa. Mái tóc anh loà xoà xuống trán. Trúc bước đến ngồi cạnh, cô lấy từ trong túi ra một chai rượu JB nhỏ, mở nút ra toan uống. Trương ngăn lại, cô nhìn anh.

“Chưa ăn gì mà đã uống rồi à?”

“Sợ gì!”

Trúc gạt tay Trương ra, không nói gì mà ngửa cổ uống. 

Hai người ngồi bên nhau cùng ngắm nhìn dòng sông phẳng lặng. Hơi lạnh bị đống lửa xua tan. Cô ngả đầu lên vai anh, chai rượu trong tay như ấm dần lên. Anh nhả từng đụn khói thuốc, ánh mắt xa xăm vô chừng.

Ước gì thời gian dừng lại. Cô nghĩ. Ước gì có nút Pause như cái đài cát sét của anh cho thời gian. Cô sẽ ở đây mãi mãi.

Trúc ngẩng lên, từ từ tiến môi lại gần Trương. Anh quay sang. Cô hôn lên môi anh. Môi anh lạnh và có mùi vị của thuốc lá. Trên đôi môi này lúc nào cũng có một điếu thuốc thì phải. Nhưng cô thích nó, cô thích đôi môi của anh.

Trương thần người mất hai giây, anh nhìn vào đôi mắt của cô. Và rồi đẩy cô ra. 

Trúc lại tiến tới. Cô quyết hôn anh thật sâu. Anh càng đẩy cô lại càng ham muốn. 

“Bỏ ra.” Trương gầm nhẹ.

“Không.” Trúc cố chấp.

Cô muốn làm gì thì chẳng ai ngăn cản nổi. 

Hai người ngã lăn ra, đất đá bám vào quần áo. Trúc đè lên anh, anh dùng tay đẩy cô.

“Làm gì thế? Em điên à?”

Trúc không đáp lại anh, cô chỉ cố gắng tìm môi anh.

Trương đẩy mạnh Trúc, cô ngã ra sau. Trúc không có ý muốn ngồi dậy, cô nhìn trân trân lên bầu trời xanh rộng. Mùa đông mà trời cũng cao xa quá. Một vài con chim bay ngang qua tầm mắt. Chúng làm gì trên bầu trời vào giờ này nhỉ? Đáng ra chúng phải ở phương nam tránh rét chứ? Chúng bị lạc đàn ư. Thật tội nghiệp. Nếu một con chim lạc đàn thì chúng sẽ làm gì để tìm lại đàn của chúng? Hay chúng sẽ bay đi đâu? Ở phương Bắc quá lạnh, chẳng lẽ phải chịu đựng suốt cả một đông dài để đợi đàn quay trở lại?

Trương vừa thở vừa cau mày nhìn cô, rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ cái gì mà chăm chú thế nhỉ? Những con chim kìa, chúng đang bay một cách hoảng hốt thì phải. Trương đứng dậy phủi quần áo, anh kéo cái ghế lại và ngồi. 

“Đói không?”

Đây chính là những lúc im lặng của Trúc. Cô đứng dậy bỏ đi.

“Đi đâu thế?”

Trúc đi nhanh hơn.

Trương không đuổi theo cô dù không nhận được câu trả lời. Trúc đi ngày một xa. Mọi thứ cứ đột nhiên xảy ra như vậy, chẳng ai hiểu được vì sao và chẳng ai đi tìm câu trả lời. Họ chấp nhận nó, kiêu hãnh giấu đi những hoang mang và khiếp sợ trong lòng.

Trương đến bên túi đồ, lấy khay nướng và túi thịt ra. Anh lặng yên nướng thịt, khói trắng và mùi khét quyện lấy nhau. Trương lật những miếng thịt khi chúng dần se lại một cách bực bội. Tại sao anh lại thấy khó chịu như thế này nhỉ? Cô ấy đã làm gì anh?

Trương vứt mạnh cái khay nướng xuống dưới đất. Anh đạp đổ bếp nướng. Nhưng lại rất từ tốn khi lấy thuốc ra hút. Trương tức mình đạp thêm một cái nữa vào bếp. 

Sau đó anh chạy thật nhanh ra bờ sông, lao người xuống đó. Nước lạnh thấm nhanh qua lớp quần áo và chạm vào da thịt. Các nơ ron thần kinh như trỗi dậy, nhạy bén một cách kì lạ.


Cả ngày hôm ấy Trúc không về nhà, cũng không phải là lần đầu tiên cô ấy đi qua đêm. Nhưng lần này anh thấy lạ lắm.

Anh biết Trúc không phải là một người con gái bình thường, nói thẳng ra cô ấy làm đĩ. Một con đĩ thích đi khách theo sở thích. Cô ấy ngủ với những người đàn ông lãng du ngoài kia, có thể lấy tiền hoặc không. Cô ấy chấp nhận bị đánh đập chỉ vì từ chối một người đàn ông mình không ưa. Nhiều đêm đến đón cô, thấy bộ dạng tơi tả như một nhành hoa dập nát và nụ cười tươi như chẳng có chuyện gì khiến Trương cảm thấy rất khó chịu. Cũng chẳng hiểu sao nữa.

Trương đi đi lại lại trong phòng, anh nhìn vào cái đài cát sét của mình, sau đó quyết định đi ngủ.

Khoảng một tiếng sau, anh đã có mặt trước quán bar mà cô làm và lấy điện thoại ra nhìn. Anh ghét những số lạ, những dãy số không được lưu tên. Anh không muốn cô gọi cho anh nữa, cũng chẳng muốn gọi cho ai. Anh định sẽ quên cả thế giới bội bạc này đi, nhưng rồi anh vẫn cất điện thoại vào túi mà chẳng làm gì cả.

Hai người quen nhau rất tình cờ, cô ấy đăng một tin ở ghép trên mạng, trai gái không quan trọng, miễn là hợp. Và anh đăng ký. Cô ấy chấp thuận. Cô và anh sống với nhau như bạn bè, nhưng tất cả đều nghĩ họ yêu nhau.

“Nó thì đi đâu chả được, có đàn ông là được.”

Sau câu nói ấy là một tràng cười của đám nhân viên. Trương nhìn kỹ người vừa nói câu đó, khuôn mặt mờ nhạt trong ánh đèn led. Rồi cuộc đời hắn cũng mờ nhạt như vậy thôi, hắn sẽ phải nương nhờ ánh sáng của kẻ khác, chẳng thể nào ngóc đầu lên được. 

“Anh có biết những con chim ấy bay về đâu không?”

Trương quay người lại, thấy Trúc đang cười nhăn nhở ngay sau lưng mình. Trên khuôn mặt cô là một vệt xước nhỏ, anh đoán cô vừa gây lộn với ai đó. 

Trương ngẩn người ra, câu hỏi của cô và thái độ nhăn nhở chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Cuối cùng anh chỉ thở dài, cởi áo khoác của mình và choàng lên người cô. Sao cô không bao giờ thấy lạnh thế nhỉ?

“Em nghĩ là nó đang đi tìm đàn của nó.” Cô vẫn nói, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào túi áo của anh như mọi khi.

“Về nhanh lên anh lạnh lắm rồi.”

“Em lần theo hướng của đám chim và phát hiện ra chúng chẳng đi đâu được cả.” Cô nhún vai, như thể đang nói với chính mình.

“Trúc, về thôi.”

“Chúng mình yêu nhau có được không?”

“Đương nhiên là không?” Trương thẳng thắn trả lời. Anh chẳng có gì tốt đẹp cả, anh không có tiền, không đủ ấm áp cho cô. Cô có thể yêu một ai đó tốt hơn.

“Vậy sao anh lại luôn đếm số bao cao su trong túi em?” 

Trương nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời, anh không nghĩ rằng cô biết. Mặt anh đỏ lên như gấc chín, anh thấy khó chịu khi bị cô hỏi thẳng thừng như vậy. 

“Đếm thì đếm, không phải vì yêu em đâu. Anh không biết nữa…” Giọng nói Trương lí nhí dần.

Trúc thở dài, chính xác là một tiếng thở dài. Buồn rười rượi. Trương ngạc nhiên, cô ấy chưa bao giờ tỏ ra rằng mình đang buồn. Lúc nào trên khuôn mặt của cô cũng là một vẻ tinh nghịch, ngập tràn năng lượng.

“Em đùa thôi.”

“Thật à?”

Trúc im lặng một lúc rồi lại cười toe toét:

“Trò này vui không?”

“Đừng bao giờ đùa kiểu vậy nữa.”

Trúc cười hihi, không nói thêm gì cả. Đêm ấy cô không đòi đi ăn mỳ, chỉ nói rằng lúc này cô rất muốn tắm. Chuyện về nụ hôn sẽ chẳng được ai nhắc đến. 

Trúc lặng yên cảm nhận hơi ấm trong túi áo mà anh đã choàng cho cô. Thế giới này thật là bé nhỏ.

Cô chợt nhớ những lần trong bóng tối ấy, bàn tay thô ráp chạm vào da thịt cô. Hơi thở già nua và ẩm mốc, nghe như mùi của đám rêu phong trong hang động. Cô nhắm chặt mắt lại dù trời tối đen. Cô tưởng tượng đến bãi cỏ xanh ngút ngàn tầm mắt, cô nằm lên đó, an toàn và yên bình. 

Khi cô bỏ nhà đi, mẹ cô vẫn đang ngồi may quần áo. Bà là người đàn bà ngu ngốc và nhu nhược, cả đời bà chỉ biết bấu víu vào một người đàn ông không yêu bà và dận sự căm hờn qua bàn đạp của chiếc máy khâu. Nhiều lúc cô thấy bà vừa may quần áo vừa khóc, nhưng thấy cô bà lại cười. Thật là ngu ngốc xiết bao.

“Em có tâm sự gì à?”

Ở bên kia tấm bạt đỏ, Trương hỏi. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá xông vào.

“Tại sao anh lại hỏi thế?”

“Tò mò thôi.”

Cô mỉm cười, quay người và nhắm mắt. Hoá ra anh cũng biết tò mò.

“Nếu em được phép yêu một người, em sẽ yêu một người như anh.”

Lại thế nữa, hôm nay là ngày Quốc khánh yêu đương sao?

“Chúng ta yêu một ai đó đi.” 

Câu này là Trương nói. Trúc nghe sặc mùi sợ hãi ở trong đó. Anh sợ cô và anh sẽ phải yêu nhau sao? Nhưng tại sao lại không được là cô, hoặc tại sao lại không thể là anh? 


Một người đàn ông bị đạp dí xuống đất, ngay sau đó là một bàn chân ấn chặt lên khuôn mặt đầy máu của ông ta. Trương dùng đôi mắt lạnh tanh của mình nhìn người đàn ông nằm co quắp dưới bàn chân mình, hỏi cụt ngủn.

“Tiền đâu?”

“Cho tôi…cho tôi khất vài tháng nữa.”

Trương quệt mũi, nhìn mấy thằng bạn của mình, không nói không rằng anh nhấc chân ra rồi thụi một cú thật mạnh vào bụng người đàn ông. Bạn của anh thấy chuyện có vẻ không được suôn sẻ, họ kéo anh ra và nói.

“Mày đánh chết lão thì lấy ai trả tiền?”

“Con vợ của lão.”

“Thằng ngu, lão không có thì con vợ lão lấy đâu ra.”

Anh chẳng bao giờ nghĩ nhiều đến thế. Việc của anh là đến chỗ của mấy con nợ theo địa chỉ được gửi trong tin nhắn, đánh đập các con nợ và đòi tiền. Rất ít khi anh đòi được tiền, ai cũng biết điều đó, nhưng đâu thể dừng lại được. Công việc mà.

Trương là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, chẳng ai dạy cho anh về tình người cả. Anh có thể đánh người chẳng ghê tay, anh cũng không bao giờ bị động lòng bới mấy thứ gọi là nghèo khó, bi thương. Anh là thằng không có văn hoá, không được ăn học tử tế, tối ngày chỉ đi đánh đấm. Người trong xã hội không ai thích anh, họ gọi anh là thằng khốn nạn.

Vài tháng trước, khi đang đau đầu về chuyện tìm nhà vì mấy gã chủ nhà biết Trương là phường đâm thuê chém mướn đã chấm dứt hợp đồng, trả lại tiền cọc và cầu xin anh buông tha cho họ. Thì anh lại tìm được một tin tìm người ở ghép trên mạng, là một cô gái, anh chẳng quan tâm lắm, lập tức liên hệ ngay.

“Anh có ngại ở chung với đàn bà không?”

Nghĩa là cùng cô ta ấy hả?

“Đương nhiên không, ý tôi là tôi không ngại ở chung.”

“Tôi là gái, anh thật sự không có vấn đề gì chứ?”

“Chả lẽ cô là trai.”

“Không, tôi là gái…trong ngoặc kép, mà người ta đâu có dùng ngoặc kép cho  gái đĩ.”

“À, nói thẳng thế có phải đỡ mất thời gian không. Tôi thì là bọn chuyên đòi nợ thuê, cô không sợ tôi là may rồi.

“Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ.”

“Nói đi.”

“Anh đến đón tôi mỗi tối nhé, xin anh đấy.”

Cô ta cầu xin anh, nũng nịu hơi thái quá, anh cứ gật đầu cho qua vì anh cũng chẳng bao giờ về nhà quá sớm. Qua đón cô ta cũng chẳng sao cả. 

Cô là một cô gái đặc biệt, không phải vì cô là đĩ, mà là theo một cách nào đó rất khó nói. Cả đời anh không tiếp xúc với quá nhiều phụ nữ. Hầu hết là những cô nàng chẳng ra gì, lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần đời nhưng thật ra là sợ hãi nhiều thứ. Trúc khác họ ở điểm cô ấy chẳng bao giờ bận tâm đến khuyết điểm của mình hay của người khác. Trúc thích những điều đẹp đẽ, cô ấy không bao giờ làm hại ai, yêu thích động vật và trẻ con, thường xuyên giúp đỡ những người vô gia cư. Có một điều đặc biệt là Trúc làm tất cả những việc đó đều rất dửng dưng. Cô làm không phải vì cảm động. Cô làm như thể bản thân cô bảo vậy thôi.

Trương ra chợ mua một tấm bạt đỏ, căng ra giữa phòng để ngăn cách không gian. Trúc có vẻ thích thú về điều đó. Cô ta gọi anh là “anh hàng xóm”, thoải mái mượn đồ, thoải mái mặc đồ lót đi lại chẳng sợ anh nhìn ngắm. Trúc miễn nhiễm với tất cả những thú tính của đàn ông, và anh cảm thấy điều đó là hợp lý ở cô.

“Này anh hàng xóm, anh có bạn gái chưa?” Một ngày mưa dai dẳng, cả hai chẳng đi đâu được, cô hỏi anh. Cái bóng của cô đong đưa trên tấm bạt. Anh đưa tay lên chạm vào đó mà không trả lời.

“Này anh hàng xóm, hôm nay có một ông khách rất lạ, ông ta kể rằng ông ta không thể làm tình được với vợ dù rất yêu chị. Ông ta khóc rồi cho em tiền. Dù em chỉ vuốt ve ông ấy, ông ta lên đỉnh trong nước mắt.” Một đêm lạnh lẽo, cô kể cho anh nghe chuyện công việc.

“Mẹ, nó bóc bánh thì phải trả tiền chứ có gì mà lạ.” Anh đáp.

“Anh chẳng hiểu gì cả, câu chuyện của người ta lạ.”

“Đúng là đồ con gái dễ dụ.”

“Ờ ha, nhưng em đâu có thấy cảm động.”

Tất cả những câu chuyện cô đều kể rất dửng dưng, như đó là chuyện bình thường. 

Tuy trúc làm cái nghề không được trong sạch, nhưng lúc nào trước khi đi ngủ cô cũng sẽ đi tắm. Mỗi lần tắm lại thường tắm rất lâu. Trương chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy tí tách từ trong phòng tắm và nhiều khi sẽ lơ đãng nghĩ, cô ấy có đang tắm thật không, nhưng không tắm thì làm gì lâu đến vậy? Hay cô đang tìm cách tan vào trong làn nước mà trôi đi đâu đó.

“Anh này, chắc gái đĩ khi chết sẽ khổ sở lắm nhỉ?” Một ngày nào đó như bao ngày, cô lại bắt đầu một câu chuyện không chủ đích.

“Ai bảo em vậy?”

Cô cười hì hì: “Em nghĩ vậy.”

“Vớ vẩn.” Trương gắt.

“Em thấy đây là vấn đề nghiêm túc mà. Nếu em chết đi, em muốn được thiêu, sau đó thả theo gió như trong phim.”

Trương thở dài, vươn tay lật tấm bạt lên nhìn cô. Anh không thích nói về chuyện chết chóc, đặc biệt là với cô. Anh không thích người ta khiến mình cảm thấy không đành lòng. Nhưng rồi anh giật mình khi thấy cô đang ngồi co gối, khuôn mặt xinh đẹp nhạt nhoà nước mắt. Cô nhìn anh, vẻ bi thương lộ rõ trong đôi mắt. 

“Sao thế?” Anh hỏi.

“Em dính rồi.” Cô đáp.


Mùa đông rơi vào khoảng lạnh nhất của nó, nhiệt độ giảm sâu và mưa phùn giăng kín lối. Các toà nhà lập lờ trong sương mù, ánh đèn toả ra một màu sắc diệu kỳ. Thành phố rộng lớn, và bớt sôi động hơn. Phương Bắc là như thế, sẽ đến một lúc nào đó mọi âm thành dường như bị hút lên bầu trời nhiều mây. Trương không cảm thấy được sức sống từ mọi hoạt động, dường như nó chỉ làm theo thói quen của nó. Thành phố khổng lồ tan vỡ dần và trở thành một đống mảnh vụn lạnh lẽo.

“Này anh chàng đẹp trai, tàu nhanh không?”

Một cô gái trạc tuổi Trúc đi tới, cô ta đánh mắt màu khói tím, mỗi lần chớp xuống có cảm giác như đó là ánh điện sau lớp sương mù mùa đông. Trên tay cô kẹp một điếu thuốc, không rõ hơi trắng từ miệng là của thuốc hay của mùa đông nữa.

“Sao thế? Em xinh quá à?”

Trường cười nhạt, anh định đùa cô ta một chút.

“Bao nhiêu?”

“600k, anh lo tiền phòng.”

“Đắt thế à?”

Cô ta lườm Trương một cái, nói giọng khinh thường:

“Chứ anh nghĩ bao nhiêu mới là rẻ?”

“Có chuyện gì thế Trương?”

Trúc đi đến và nhìn cô gái kia không được thiện cảm cho lắm, cô gái đó lại tưởng Trúc đến giành “hàng” của mình nên đã lên tiếng nhắc nhở:

“Ê, biết luật rồi nha, đừng có mà lằng nhằng.”

Trương cười, kéo lấy tay Trúc.

“Tôi đùa cô thôi, tôi đến đón cô ấy.”

Cô gái kia bất ngờ, vứt điếu thuốc xuống rồi nói:

“Hoá ra anh là thằng ngu mà chúng nó vẫn nhắc đến à?”

Trương không trả lời, anh không rành mấy khoản thanh minh cho lắm. Một phần vì lười. Cô gái đó quay lưng bỏ đi, bờ mông lắc qua lắc lại như đồng hồ quả lắc.

Trúc nhìn theo cô ta, tặc lưỡi một cái rồi lại cười hì hì với anh.

“Ăn mì không?” Trương rủ.

“Anh sẽ ăn với em chứ?”

“Ừ.”

Lần đầu tiên anh ăn mì cùng cô, còn cẩn thận giúp cô so đũa nữa. Trúc ngạc nhiên, không hiểu tại sao. Cô nhìn anh rất lâu, tận đến khi anh nhướn mày nhắc nhở cô mau ăn kẻo trương mì thì mới thôi. Cô chưa bao giờ thấy anh dịu dàng như vậy. Anh không giống anh nữa.

“Anh đang thương hại em đấy à?”

“Không hề.”

“Trông thì rõ ràng là vậy.”

“Đừng có suy bụng ta ra bụng người.”

Hai người trở về phòng, nghe Anh Tú hát buồn rã rượi, cùng nhau hút chung điếu thuốc. Cánh tay thò ra thò vào qua tấm vải bạt, khói thuốc bốc lên cao bảng lảng. Cô đã cảnh báo anh về căn bệnh thế kỷ dễ dàng lây nhiễm trong người mình, nhưng anh mặc kệ. 

Trương chưa bao giờ có cuộc sống như thế này cho đến khi gặp cô. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở cạnh một người con gái gần đến thế này. Anh chưa bao giờ yêu ai, cũng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu. Anh sợ làm khổ người khác. Vì cuộc sống của anh không tốt đẹp.

Cô là người đầu tiên đặt chân đến thế giới của anh, cô coi anh như một người bạn, anh cảm thấy yên tâm khi ở cạnh cô.

Một ngày nào đó nếu phải ra đi, có lẽ người khiến anh phân vân chắc chỉ có cô mà thôi.

Trương không biết đây là gì? Ảo mộng hay là hiện thực. Anh luôn tự hỏi bản thân rằng anh sinh ra trong cõi đời này để làm gì khi không cha không mẹ, không mục đích sống. Có những kẻ như anh, giống như chim lạc bầy, cả đời bay mải miết trên trời, mong tìm được đàn của nó nhưng không thể. Bởi chính nó cũng không biết mình thuộc về đàn chim nào.

Anh rót một cốc rượu, uống cho nóng người. Căn phòng này nhiều khi lạnh lắm, hơi lạnh từ bên trong tim phổi toả ra khiến người ta rét run. 

“Anh này.” Từ bên kia tấm bạt, Trúc gọi.

“Mai em muốn về thăm mẹ. Anh giả vờ làm bạn trai của em nhé?”

“Sao phải thế?”

“Để bà yên tâm.”

“Sao phải thế?”

“Em nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng.”

Cái từ “lần cuối cùng” giờ đây lại khiến anh buồn vô hạn. Con người ta không thể ý thức được “lần cuối cùng” cho đến khi mọi thứ trở thành lần cuối cùng. Thời gian chỉ trở nên đáng giá khi người ta không còn nó nữa. Ở tuổi trẻ, Trương từng nghĩ mình bất tử. Nhưng bất tử mà làm gì khi anh chẳng cần nó. Nếu có thể, anh sẽ trao cho cô sự bất tử của mình. Cô mới là người cần sống, còn anh thì không.

Thấy Trương im lặng, Trúc cũng không nói gì nữa. Cô với tay tắt đèn, Trương chỉ thấy bóng mình hắt lên tấm bạt. Khói cũng có bóng nữa, đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra điều đó. Anh nhìn khói mơ màng một lúc, rồi dụi thuốc và chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, anh thấy một người phụ nữ, nhưng anh biết đó không phải mẹ. 

Anh đã mơ về rất nhiều người phụ nữ, như một cuộc thử nghiệm của bản thân. Đâu phải anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ đi tìm mẹ, nhưng không có manh mối nào cho anh cả. Mẹ chỉ là một gì đó rất thần thánh và xa vời với anh.


Cô nhớ đọc ở đâu đó có một nhân vật hỏi một nhân vật rằng: “Anh biết Hemingway chết như thế nào không?” Cô thấy hơi nực cười và khó tin, khi mà ai lại ngồi nói chuyện với nhau về ông tác giả nào đó chứ. Các cuộc hội thoại thường ngày sẽ xoay quanh những vấn đề như ăn, uống, ngủ, nghỉ, chơi bời…Điều gì làm người ta thích, điều gì làm người ta hạnh phúc. Còn chuyện chết chóc của một người đã chết từ thế kỷ trước thì ai quan tâm. Cô từng là người thích đọc và thích học, cô từng có ước mơ sẽ làm việc liên quan đến sách báo. Ai cũng đã từng giữ một điều thật đẹp đẽ, cho đến khi cuộc đời quật ngã họ bằng hiện thực phũ phàng.

Sau đó người kia trả lời: “Ông ta đặt khẩu súng vào trong miệng và bóp cò.” Và câu thoại này đã khiến Trúc thấy hứng thú. Đúng là cuộc hội thoại thú vị. Nó thú vị nên người ta mới viết ra nó, chứ ai lại đem kể mấy chuyện ai cũng biết rồi.

Người ta có thể chuẩn bị cái chết cho mình, theo đúng ý họ muốn. Trúc là người luôn tò mò về tương lai, cô không bao giờ chuẩn bị được tương lai cho mình. Cô thấy tương lai thật là diệu kì, bởi không ai biết chính xác nó sẽ ra sao, có hình dạng thế nào. Nhưng cái chết là tương lai, và chúng ta hoàn toàn có thể chuẩn bị được tương lai đó. Khi khám phá được điều này Trúc đã thấy thật hay ho, cô muốn kể cho Trương, nhưng nghĩ sao lại thôi. Anh biết được rồi sẽ lại mắng cô nói chuyện nhảm nhí.

Trương đưa Trúc trở lại căn nhà mà cô biết rằng nó sẽ vẫn luôn ở đó, vẫn đợi một ngày cô trở về kể từ khi cô rời đi. 

Căn nhà nằm sâu trong ngõ, có hàng rào màu trắng mộng mơ. Ngoài sân treo đầy quần áo sắc màu, chậu cây cảnh nhỏ nhắn xếp dọc lối đi. Trúc nhớ năm mình học lớp tám, cô nhảy lò cò trên bậc tam cấp nhà mình chờ mẹ về. 

Mẹ dẫn một người đàn ông lạ đến trước mặt cô và nói: “Gọi dượng đi, Trúc.”

Ký ức còn mới nguyên như thể ngày hôm qua, cô còn nhảy lò cò ở đây và gặp dượng của mình - người đàn ông có bàn tay lạnh lẽo đã khuấy đục ngầu cuộc đời của cô lên.

“Chúng ta vào chứ?” Trương hỏi.

“Anh đã nhớ hết lời thoại chưa?”

“Chúng ta sống với nhau lâu như vậy, không cần nói người ta cũng còn tưởng chúng ta là một đôi rồi.” Trương nhún vai.

Trúc hít một hơi thật sâu, cô rất căng thẳng, cứ như thể đây là việc chỉ được làm một lần. Mà, đúng là chỉ được làm một lần vậy. Không thể có sai sót.

Người phụ nữ ôm lấy ngực mình, gào khóc không thành tiếng. Tóc bà đã bạc nhiều. Bà gầy gò và già nua, những nếp nhăn xô lại với nhau mỗi khi há miệng. Bà nói gì đó trong tiếng khóc ấy, không ai có thể nghe được. Sự xúc động của bà như đạt đến giới hạn khi suýt nữa bà đã ngất đi. Người đàn ông lực lưỡng phải đỡ lấy bà. Trông ông ta vẫn còn phong độ, lông ngực phủ kín, da sạm nâu. Ông ta chỉ mặc một chiếc áo may ô, nhìn Trúc thật lâu.

Suốt mười lăm phút, không có ai nói với ai câu gì. Không khí thật lạ lẫm. Trương nhìn xung quanh ngôi nhà, anh không tìm thấy một chút liên kết nào giữa nó và Trúc. Cô ấy từng sống ở đây sao? Đây là gia đình của cô ấy ư? Trúc chưa bao giờ kể cho anh về nó. Bọn anh chẳng mấy khi tâm sự những chuyện gia đình nhà cửa, nó không hợp và nó thật là uỷ mị. Giữa bọn anh dường như chẳng có chuyện nào quá buồn.

“Mẹ, dượng, đây là bạn trai con!”

Trúc nở một nụ cười thật tươi, sau đó cô kéo Trương về phía mình. Bàn tay  cô luồn qua eo anh. Anh cứng người một lúc rồi mới đáp lại. Cố gắng nở một nụ cười với họ - những người lớn xa lạ, anh khẽ nói: “Vâng, cháu là bạn trai cô ấy.”

Một sự trùng phùng không có quá nhiều lời để nói, vì khoảng cách thời gian đã làm họ không còn sợi dây kết nối nữa. Mẹ không thể nào biết những năm qua cô đã sống như thế nào, cô cũng không biết mẹ đã đau buồn thế nào từ khi cô rời đi. Bữa cơm im lặng và gượng ép. Dượng cố gắng kể chuyện, những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Ông liên tục liếc mắt về phía Trương, Trúc hiểu tại sao ông lại làm thế.

Ông muốn hỏi cô anh ta có biết không? Có biết đến những buổi tối thinh lặng và tội lỗi đó không?

Đương nhiên là anh không thể nào biết được. 

Trúc sẽ không bao giờ kể cho ai chuyện đó, cô sẽ mang theo nó xuống mồ.

Nhìn ánh mắt trống rỗng của mẹ Trúc thật sự xúc động. Lúc cô mới rời đi, trông bà vẫn còn nhiều hy vọng. Ít nhất bà còn một ngọn lửa tức giận. Nhưng giờ đây, ngọn lửa ấy cũng đã tắt, bà như đã chết. 

Chẳng còn gì trong gia đình này nữa cả, Trúc nghĩ. Cô đã lạc đàn thật rồi. Cô không biết rằng ngay giây phút mình quyết định bỏ đi thì đã chẳng còn nơi nào gọi là nhà cho mình nữa.

Trương đưa Trúc rời xa, bàn tay anh nắm chặt bàn tay cô. Hàng rào trắng lùi lại đằng sau, mẹ và Dượng dần dần biến tan nơi khoé mắt. Trúc im lặng suốt cả đường đi. Cô cứ nghĩ đi nghĩ lại về cái chết của Hemingway có phải cũng như thế này. 

Trúc không đi làm kể từ hồi về nhà. Cô bảo thật là thất đức khi đã bị si đa còn làm gái. Cô ở nhà và chẳng kiếm ra tiền nữa. Trương cho cô vay, theo đúng như lời anh nói thì là vậy. Cô bảo sẽ trả, nhưng không nói là bao giờ.

“Chúng ta yêu một ai đó đi” Trương lại đề nghị. Lúc này là gần chiều, cô đang ốm.

Trúc không phản ứng lại, cô hút thuốc và nhìn anh. Cô đã từng đề nghị được yêu anh, nhưng anh không đồng ý. Cũng đã từng bảo anh cái điều y như anh bảo cô. Giờ thì cô chẳng còn hứng thú nữa, ngay cả khi anh nói rằng anh yêu cô thì cô cũng chẳng còn hứng thú nữa.

“Nghe cũng hay đấy.” Cô đáp.

Trương nhìn Trúc gầy gò nằm một đống trên tấm nệm ngổn ngang quần áo và chăn chiếu, cô đang yếu đi từng ngay. Hai hốc mắt Trúc trũng sâu như cuộc đời cô, mái tóc bết lại. Cô hút thuốc lá còn nhiều hơn ăn cơm, giống như đang tự tử. Nghe bác sĩ nói, hệ miễn dịch của cô giờ đây đã mất hẳn, bất kì bệnh gì cũng có thể giết được cô.

“Muốn yêu ai đó thì phải xinh đẹp lên.”

“Em biết mình xinh rồi.”

“Đàn ông thích phụ nữ béo một chút.”

“Em sẽ yêu ai chấp nhận em là chính em.”

“Thế thì chẳng có ai đâu.”

Trúc bật cười, tiếp tục hút thuốc. Cô nhìn ra ngoài cửa cổ, một con chim bay ngang tầm mắt. Những con chim sẽ bay về đâu đây? Mùa xuân đang tới rồi, đồng loại của chúng sắp trở về. Nó sẽ không cô đơn nữa.

“Anh phải đi làm đây Trúc, đừng có bỏ cơm nhé.”

Trương dặn dò rồi nhìn cô, hình như anh không muốn đi ngay, anh đợi cô trả lời lại.

“Được rồi, em sẽ ăn hết cho coi.”

“Nhớ đấy.” Anh muốn nói nhiều hơn thế, nhưng không thể. 

Tiếng xe của Trương nhỏ dần phía xa. Trúc vứt điếu thuốc qua bên ngoài cửa sổ. Những hạt mưa xuân sẽ làm nó lụi tắt, và sự lạnh lẽo sẽ làm tiêu tan cái nóng trong nó. Trúc quay người lại, vén tấm bạt màu đỏ lên và bước sang phòng của Trương. Cô lấy cái đài cát sét của anh, mở một kênh bất kì. Tiếng người nói trong loa rè rè, một vị tài xế nào đó đang gửi tặng bài hát đến tập thể anh em lái xe của anh ta. 

Trúc bật cười, cuộc sống này thật là dễ thương.

Trúc để cái đài cát sét tự chạy theo ý của nó, rồi mở hộp cơm đã nguội ngắt ra ăn. Tự nhiên lúc này cô lại thèm ăn một bát mỳ cùng Trương, nhưng cô sẽ không bắt anh phải làm điều anh không muốn.

Ở bên dưới, Trương ngồi trên xe máy và ngước mắt nhìn lên ô cửa sổ im lìm. Hôm nay anh không đi làm, nhưng anh vẫn rời đi. Trương lấy thuốc ra hút, hết điếu này đến điếu khác, đợi chờ làm anh già cỗi, từng tế bào lão hoá nhanh hơn mức bình thường, nhưng anh không sợ điều đó.

Một đám trẻ con đang đá bóng đằng xa, quả bóng lăn đến chân Trương. Nó vẫy tay với anh.

“Chú đá lại đây cho cháu đi chú.”

Nếu là bình thường anh sẽ cáu bẳn đá nó về phía khác, nhưng lần này, anh lại làm theo lời đứa trẻ. Anh sút mạnh, quả bóng bay đến chân đứa trẻ đó. Nó “woa” một tiếng thán phục, rồi quay sang nói với những đứa còn lại: “Siêu sao cầu thủ.”

Điều đó làm Trương bật cười. Cuộc sống này thật là dễ thương!

Trương giật mình, không tin được vào những điều mà mình vừa nghĩ. Anh ho khan như thể vừa bị ai đó bắt gặp mình đang nghĩ điều nhảm nhỉ này, nhưng thật ra là chẳng ai để ý đến anh cả. Trương lại ngẩng lên nhìn cửa sổ, vô tình ở đó, anh thấy một chú chim sẻ nhỏ đang nhảy qua lại. Trương ngẩn ngơ, không biết nó thấy gì ở đó? Một cô gái gầy gò xấu xí? Hay một cô gái xinh đẹp đang muốn hỏi nó sẽ bay về đâu?

Đột nhiên Trương cảm thấy tiếc nuối, nếu như anh gặp Trúc sớm hơn một chút thì tốt. Anh sẽ bảo vệ cô. Anh sẽ lấy cuộc sống vô nghĩa của mình ra để bảo vệ cô.

Trương thở dài, mắt anh mỏi cả đi. Thuốc đã hết rồi, nhưng anh sẽ đợi trời tối rồi mới lên. 

Tiếng chuông điện thoại reo lên, anh tắt máy. Ông chủ của anh nói rằng đã tra ra được tung tích của con nợ, ông cần anh đến đó. Nhưng anh vừa quyết định không làm cho ông ta nữa. Làm những việc kiểu này từ lâu đã chẳng làm anh thấy vui vẻ gì. Nhân tiện, Trương xoá hết mọi số điện thoại mình có đi. 

Danh bạ rỗng tuếch. 

Kéo cao cổ áo, vứt điếu thuốc còn dang dở xuống dưới chân, Trương tới chiếc xe máy của mình. Nổ máy và phóng đi. Trời lạnh cắt da, anh chỉ có thể đi trong một tốc độ vừa phải.

Có một đoạn nhạc cổ điển nào đó cứ nằm mãi trong tiềm thức của anh. Anh nhớ ra rồi, đó không phải là đoạn nhạc từ hàng đĩa CD nào cả, đó là đoạn nhạc mà Trúc đã nghe bằng cái đài cát sét của anh.

Trương thấy đôi mắt mình nóng hôi hổi, một sự ẩm ướt và uỷ mị cứ thế trào ra khỏi cơ thể sắt đá này. Đoạn nhạc liên tục vang lên trong đầu, anh rồ ga đi nhanh hơn như chạy trốn.

“Những con chim không biết sẽ bay về đâu?” Anh tự hỏi trong đoạn nhạc không tên. 

Trương thấy một cửa hàng tạp hoá liền dừng lại. Mua một bao thuốc lá và đứng thêm một lúc nữa để nhìn ngắm bao thuốc đó. Rồi quăng nó vào sọt rác gần đó.

Nếu như Trúc vẫn thức, anh sẽ nói với cô ấy rằng khi cô chết, anh sẽ thiêu cô và thả cô theo gió như trong phim. Rồi cô sẽ được làm điều cô muốn, bay về nơi mà cô thích. 

Nghĩ thế Trương liền trèo lên xe, nổ máy rồi lao vào con đường cao tốc. Để đi về nhà.


Hết





Related Articles

0 nhận xét:

Đăng nhận xét