Nếu cô đơn hãy cất nó trong lòng Đà Lạt
Lúc đặt chân đến một thành phố khác là lúc lòng lạnh nhất. Khi con người ta đạt đến giới hạn của cô đơn, thì họ sẽ muốn đi tìm một nơi chốn để cất đi sự cô đơn ấy.
Tôi nhớ lúc bắt đầu ra sân bay là khi trời rạng sáng, ở Hà Nội đã bắt đầu một đợt lạnh đầu đông. Trên xe đi một mình không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng máy chạy rì rì. Trời chưa sáng hẳn, những ánh đèn bên ngoài lùi xa cùng thành phố.
Đột nhiên người tài xế hỏi tôi đi đâu? Tôi mất khoảng hai giây mới nhớ nổi mình đang đi đâu. Đó dường như là một hành trình du mục. Không biết nơi đặt chân đến sẽ thế nào, cũng không biết sẽ làm gì với nó. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi những con người, nghe đâu nơi tôi đến loài người khác hơn một chút. Họ gần gũi hơn.
Hà Nội và những khoảng cách rộng lớn của loài người
Tôi đã viết thế này trong cuốn nhật ký
hành trình của mình: Phải có ai đó hiểu
mình chứ? Liệu một thành phố có thể hiểu được lòng người hay không?
Tôi chọn đến Đà Lạt. Một thành phố có thể bao dung những nỗi cô đơn. Vì Hà Nội quá chật chội với những nỗi cô đơn nhét vào nó tới tấp, nên tôi tìm một Đà Lạt yên bình, hoang vắng để làm tổ cho cô đơn của mình.
Tôi chọn đến Đà Lạt. Một thành phố có thể bao dung những nỗi cô đơn. Vì Hà Nội quá chật chội với những nỗi cô đơn nhét vào nó tới tấp, nên tôi tìm một Đà Lạt yên bình, hoang vắng để làm tổ cho cô đơn của mình.
Đến sân bay Liên Khương trời mưa lâm
thâm, nhiệt độ có vẻ thấp hơn cả Hà Nội lúc này. Đây là lần thứ hai tôi đến Đà
Lạt, nhưng cảm xúc còn hơn cả lần đầu. Đà Lạt với tôi luôn là một thành phố được
phủ bởi một màu xanh lành lạnh. Của sương, của mưa, và ngay khi cả trời nắng nó
cũng có một màu xanh ấy.
Hồ Xuân Hương phẳng lặng.
Dù sáng dù tối, Đà Lạt vẫn mang một màu xanh lạnh đến hoang vu
Trong rừng thông của Dinh vua Bảo Đại
Hành lý mang đi là vài bộ quần áo, cuốn
sổ ghi chép, một quyển sách về Ai Cập. Không khó để tìm được một chuyến taxi về
nơi trọ, quan trọng là bạn phải thương lượng với họ để có được giá tốt nhất.
Tôi đã đặt một phòng tại The Shelter homestay từ vài hôm trước, ở hẻm 36 Triệu
Việt Vương, nó ó nằm cách trung tâm thành phố chừng 2km. Nếu bạn cũng ở đây,
hãy thương lượng giá taxi từ khoàng 200 ngàn đổ xuống.
The Shelter homestay hơi khó tìm vì lối
vào quá nhỏ và khó đi nhưng tựu chung lại thì đó là một nơi xinh xắn và thơ mộng,
thích hợp cho những kẻ ưa viết lách như tôi.
The Shelter có những góc nhỏ rất xinh xắn mang đậm phong cách vintage. Đôi chỗ lại mang màu
sắc rất du mục.
Tôi biết rằng ở đâu cũng có một phong vị
riêng, bản sắc riêng, con người ta cũng yêu nhau như một cách riêng. Nhưng đối
với tôi, Đà Lạt có một nỗi cô đơn riêng. Tôi luôn nghĩ rằng tất cả những ai đến
nơi đây đều sẽ giống như tôi, rằng họ muốn tìm một nơi trú ngụ cho những nỗi buồn
của bản thân mà ở nơi họ sống, những nỗi buồn ấy càng ngày càng dâng đầy và họ
chẳng biết cất đi đâu.
Tôi buồn những nỗi buồn thường tình như
bao nhiêu người khác. Một sự khao khát yêu thương mãnh liệt nhưng không bao giờ
cảm thấy đủ. Đó là những nỗi buồn tham lam và ích kỷ, cho nên tôi đã tìm đến Đà
Lạt để giấu nó đi. Bạn sẽ không thể tìm thấy yêu thương ở Đà Lạt, nhưng với nhịp
sống chậm rãi và cách con người đối xử với nhau ở nơi này bạn sẽ tìm được yên
bình.
Thương ở đằng sau và chúng ta thì cứ mãi chạy trước.
Buổi tối hãy đến chợ đêm Đà Lạt để thấy
được sự náo nhiệt nhất của thành phố này. Một sự nhộp nhịp được thắp lên vào buổi
đêm. Tôi bắt gặp một chợ Đà Lạt như HongKong - cũng là một nơi tôi luôn muốn đến - chỉ là không nhiều đèn led hoa lệ và cũng không nhộp nhịp bằng.
Đằng sau của một khu chợ nhộn nhịp là những vắng lặng
Từ trên một cây cầu đằng sau chợ chụp xuống. Thời điểm này là lúc 7h30 phút tối. Các hàng quán đã bắt đầu mở bán.
Với những hàng sữa nóng, bánh tráng nướng, chè, xiên que nướng…Với giá rất
rẻ. Ở nơi này, chỉ với 100 ngàn bạn vẫn có thể có được người yêu và bao người
yêu ăn đến chật đầy cả trái tim. Tôi thích nhất là uống sữa đậu nành hột gà ở nơi đây, 15 ngàn/cốc, đó là hỗn hợp của sữa đậu nành nóng và trứng gà sống. Nếu bạn không thể uống được trứng gà sống (dù nó đã được sữa nóng làm chín một phần) thì bạn có thể thử qua sữa đậu xanh, sữa đậu phộng, sữa đậu nành nóng...
Sữa hột gà, sữa đậu phộng và bánh ăn kèm từ bàn của ai đó
Hoặc bạn có thể tới Bà Triệu để ăn bánh mì xíu mại chén chỉ 15 ngàn/suất.
Có người đã nhắn tin hỏi tôi rằng: Đà Lạt
có vui không? Tôi nghĩ nó vui đối với tôi, nhưng lại là buồn với nhiều người
khác. Vì ở Đà Lạt chín giờ tối đã vắng hoe, hàng quán đóng cửa đồng loạt. Còn tại sao nó vui thì tôi thấy rằng, đây là một thành phố xưa cũ và
u buồn, tôi bắt gặp linh hồn sâu kín của mình ở nơi đây. Tôi thấy bản thân như
được gột rửa hết những nặng nhọc, áp lực.
Đi một bước là có thể gặp được ai đó giống
như mình, cảm thấy họ quen thuộc và gần gũi. Tôi từng mắc chứng sợ người lạ,
không ra ngoài đường, không tụ tập, không quá quen thân với một ai đó. Nhưng
khi đến đây, tôi thấy mình tươi mới và dễ dàng giao tiếp. Bạn có thể tưởng tượng
chỉ cần ai đó mỉm cười với bạn, bạn cũng sẽ nói: Xin chào. Hoặc như đã nói lời
xin chào, thì rất khó để nói lời: Tạm biệt!
Tôi book một chuyến lên đồi Hòn Bồ của
một team phượt có tên Dalat Minsk Adventure (DMA) vào tối muộn. Tôi sẽ ở trên
đó một đêm với những người xa lạ.
Mưa rơi rất lớn, ngồi trong căn bếp ấm
cúng của DMA nhìn ra bên ngoài. Cỏ cây, núi đồi, nhà cửa đều chìm ngập trong
sương mờ và mưa. Không ai nói sẽ huỷ chuyến, tất cả chỉ đợi đến một thời điểm
nhất định để khởi hành.
Một góc trong căn bếp xinh xắn của DMA
Giở cuốn sổ của mình ra và viết: Những khoảng trống rỗng luôn không có lời để
kể. Không ngôn ngữ cả bên trong lẫn bên ngoài nên mới buồn. Em không nghĩ rằng
mình sẽ đi đến chết, nhưng đi để tìm ngôn ngữ linh hồn đến với anh cũng không
phải là tệ.
Nỗi buồn cũng cần có một nơi để ở.
Đồi Hòn Bồ cách làng hoa Thái Phiên chắc
chỉ một cây số, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy những trang trại hoa được thắp
sáng bởi ánh đèn điện. Những người đàn ông trong đoàn bắt đầu thắp lửa. Bài hát November Rain vang lên giữa đồi thông. Gió rét lùa tận cùng da thịt. Vài
con người không quá rườm rà với chuyện làm quen. Tưởng như tôi đã biết họ và họ
cũng biết tôi, hoặc một lúc nào đó tôi chẳng biết gì về họ, họ cũng không rõ
tôi là ai. Nhưng vì không biết nhau nên mới dễ dàng bộc lộ những yếu đuối, cất
đi những cái gai nhọn của mình. Tôi biết tôi sẽ không gặp lại họ nữa.
Cắm trại trên đồi Hòn Bồ là một điều tuyệt vời
Xe máy của những người xa lạ.
Đằng sau là ánh đèn hoa lệ của làng hoa Thái Phiên, đằng trước là những con người!
Tôi ở trong cái lạnh thật sự, nghe ngôn
ngữ của loài thông hoang dã, ngôn ngữ địa phương, Nam Bắc lẫn lộn. Sống trong một
thành phố chật chội mãi quen rồi, lên một ngọn đồi thoáng đãng và lạnh lẽo tôi
như một hòn đảo bị đóng băng. Những quả thông
trên này dài và nhỏ vì cái lạnh. Sương giá bắt đầu rơi xuống, chúng tôi ngồi
bên nhau nghe nhạc, nói chuyện linh tinh và lộn xộn.
Lửa trại cứ lụi tàn dần lại có người
thêm củi. Ngồi từ trên cao này nhìn xuống thấy mọi thứ hoa lệ đến mức lạnh lẽo.
Có lẽ chúng ta đã ở trong một nỗi buồn quá lâu để có thể hiểu được vẻ đẹp thật
sự của cảnh vật. Chúng ta nhìn đâu cũng thấy một nỗi trống vắng, cô liêu, dù
bên cạnh luôn luôn có người.
Đây là Rider của tôi. Mọi người hay gọi anh là Anh Chay, vì anh ăn chay trường hầu hết suốt phần đời anh đã sống. Anh vui tính và hồn nhiên như một đứa trẻ.
Lửa trại cứ lụi tàn dần lại có người thêm củi. Ngồi từ trên cao này nhìn xuống thấy mọi thứ hoa lệ đến mức lạnh lẽo.
Tôi đã núi rừng ở đây rằng: “Nỗi buồn
đô thị như một căn bệnh của thế kỷ, không ai là thoát được khỏi nó.” Đó là công
việc, là thiếu thốn tình yêu thương, là xa cách, đó là cảm thấy mình khác biệt
mọi người. Tất cả nổi gió như đáp lại. Và lúc đó tôi thấy, mình nhận được một sự
đồng cảm.
Sau khi tâm hồn đã nhẹ bẫng, tôi trở về cà phê Tùng để viết những "ngôn ngữ" mình vừa mới học được. Tôi học cách viết những gì mình nghĩ từ rất lâu, nhưng hầu hết mọi thứ đều không phải là tôi!
Cà phê Tùng lúc nào cũng đông, nhạc Trịnh bật cả ngày, không gian tối tăm, mùi thuốc lá và mùi người trộn lẫn. Nhưng Cà Phê Tùng là nơi cuối cùng mà tôi đến. Bởi nó đem lại cho tôi một sự kết thúc và cũng là một sự bắt đầu. Đó
là dấu chấm tuyệt đẹp cho những ước muốn về nơi đây của tôi. Một nơi hoàn hảo để
chôn giấu chút gì còn sót lại của những tâm hồn khuyết thiếu, đau buồn. Đó cũng là một nơi khiến tôi biết tôi sẽ nhớ nhà và tôi sẽ trở về, để chuẩn bị cho một nỗi buồn mới rồi lại đi.
Hòn Bồ buổi sáng
Nếu bạn còn muốn đến đây để du lịch hay vui
chơi, bạn có thể đi thêm vài địa điểm nổi tiếng như Dinh Bảo Đại, vườn hoa Cẩm
Tú Cầu, Cao đẳng Sư Phạm, nhà thờ Con Gà...Có một lời khuyên chân thành cho những
bạn đi Dinh Bảo Đại là hãy tới Dinh 3, Dinh 1 không được đẹp và nghe nói nó còn
đang trong giai đoạn tu sửa. Tuy nhiên nếu muốn đi để tìm hiểu, hay đi để biết
thì đừng nên bỏ lỡ bất kỳ địa điểm nào.
Đâu đó trong dinh vua Bảo Đại
Vườn hoa Cẩm Tú Cầu
Chùa Linh Phước
Nhà thờ Con Gà
Sau khi tâm hồn đã nhẹ bẫng, tôi trở về cà
phê Tùng để viết những "ngôn ngữ" mình vừa mới học được. Tôi học cách
viết những gì mình nghĩ từ rất lâu, nhưng hầu hết mọi thứ đều không phải là
tôi!
Cà phê Tùng làm tôi thích thú, làm tôi luôn muốn viết. Thật nhiều và thật nhiều.
Tôi không rõ có phải do chuyến đi lên Hòn Bồ
đã khiến tôi dễ dàng chấp nhận được tất cả thế giới hay không, nhưng cà phê
Tùng đem lại cho tôi một cái gì đó rất tình, gợi những ấm áp mà tôi luôn khao
khát. Tôi thấy mình được yêu thương và tôi có thể yêu thương lại họ. Ta luôn muốn
cuộc đời dễ thương như vậy đúng không?
Xin hãy đến Tùng khi đặt chân tới Đà Lạt. Dù
chỉ một lần thôi cũng được.
Nếu chưa cất hết nỗi cô đơn thì có thể cất nó tại đây. Bên những bản tình ca, bên ly ca cao nóng, bên cả những yêu thương, hơi ấm mà bạn nghĩ có dành cả đời cũng không bao giờ được nhận đủ.
Tôi phải lòng Đà Lạt ngay từ ánh mắt đầu
tiên, dù nó còn lạnh lẽo hơn cả Hà Nội. Nhưng bạn biết đấy, chúng ta cô đơn
không phải vì chúng ta sống ở một nơi hoang vu, bên cạnh không có ai. Chúng ta
cô đơn vì chúng ta sống trong một môi trường nhộp nhịp là thế, chật chội là thế
mà vẫn thấy cách xa.
Tôi vẫn sẽ tiếp tục đi, rồi lại tiếp tục
quay về. Những miền đất rộng lớn sẽ lại ôm ấp tôi như Đà Lạt.
Chúng ta sinh ra cô đơn, nên chúng ta phải đi tìm "nhà" cho những nỗi cô đơn ấy.
Buổi chiều Phương Nam luôn không có nắng,
trời xầm xì gió thổi. Ở Phương Bắc đang lập đông, tôi tự hỏi những đàn chim có
bay về nơi đây? Tôi cũng giống như chúng, bản năng bay về nơi ấm áp để tránh những
tổn thương.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét