Em nghe thấy anh giữa lặng thinh - 1
Em nghe thấy
anh giữa lặng thinh
-Tên truyện có thể bị thay đổi-
-1-
Chia ly
Tôi từng muốn viết một cuốn truyện mà ở đó,
chỉ có hai nhân vật. Họ nói chuyện với nhau về mọi thứ, họ nói những câu tình
thật tình cho nhau nghe. Họ chẳng làm gì cả, họ không gặp khó khăn hay gì hết,
họ chỉ ngồi với nhau và nói chuyện. Họ làm đau nhau cũng là bởi những câu chuyện,
những lời nói của mình, họ mâu thuẫn bởi chính họ chứ chẳng cần ai khác hay
hành động nào khác. Nghe thật là buồn chán, nhưng tôi rất muốn viết một câu
chuyện như vậy.
Cuộc đời tôi cũng thế, không có điều gì quá
cao trào, chỉ có chuyện vài năm trước, bố mẹ tôi đột nhiên ly hôn. Tôi bỏ học
và bắt đầu đi làm. Đó là biến cố lớn nhất trong cuộc đời tôi, còn đâu thì chẳng
còn biến cố nào đáng nhắc đến nữa. Lúc bố tôi đến gặp tôi lần cuối trước khi
ông đi, ông có hỏi tôi rằng: “Con muốn gì ở cuộc đời này hả Vũ?” Tôi không trả
lời được. Sự im lặng của tôi khiến bố thất vọng, ông thở dài rồi bước đi. Từ đó
tôi không còn gặp bố, cũng không nói chuyện với bố. Tôi biết là mình có lỗi,
nhưng vẫn chưa tìm được một lời giải thích hay chưa đủ can đảm để nói cho bố hiểu.
Nên khoảng cách giữa hai bố con là một khoảng trống rỗng suốt bốn năm qua.
Trước đó tôi học tại một trường liên quan đến
viết lách, tôi không muốn kể tên nó ra vì tôi không có gì cụ thể về ngôi trường
đó. Tôi đi học chăm chỉ và đều đặn, nhưng lại không giao du với ai cả. Tôi đến
lớp và chọn cái bàn trên cùng, gần với giáo viên để nghe họ giảng bài. Tôi chép
mỏi tay, dày kín cả nhiều quyển sổ. Tôi đạt điểm cao trong mỗi kỳ thi. Nhưng
tôi không chơi với ai.
Thời gian đó, tôi đi học và về nhà đi làm.
Tôi không nói chuyện với người bạn nào trong lớp. Cũng chẳng có ai đủ quan tâm
hay bận tâm để tới bắt chuyện với tôi. Trường tôi các môn hầu hết thi vấn đáp,
nên mỗi kỳ thi mạnh ai người ấy lo. Tôi không tham gia bất kì hoạt động nào, thời
gian rảnh rỗi của tôi là viết truyện. Tôi vừa viết vì tôi và vừa viết vì tiền.
Những câu chuyện có cốt kết, kịch tính rõ ràng thì tôi bán cho họ, những câu
chuyện mà theo người ta là chán ngắt thì tôi dành cho mình. Song tôi lại yêu
chúng và trân trọng chúng hơn những câu chuyện mà độc giả cho là hay và ý nghĩa.
Bởi trong những câu chuyện đó, là một phần cuộc sống của tôi.
Trước lễ tốt nghiệp một tháng, tôi đột nhiên
nhận được một cuộc gọi của mẹ, bà thông báo sẽ ly hôn. Và tôi bỏ học.
Tôi không về nhà trong khoảng thời gian ấy,
không hẳn là vì tổn thương, mà tôi không biết phải đối mặt với họ như thế nào -
Những người đã không còn là “tổ ấm” của mình nữa. Khi một gia đình tan vỡ, thì
những thành viên đều trở nên thật xa lạ với nhau. Đừng nghĩ rằng chia ly là
chuyện của hai người, đôi khi là nó là chuyện của ba người, bốn người…thậm chí
là nhiều người khác.
Sau đó bố tôi hẹn gặp tôi ở một quán cà phê,
ông phải lên máy bay trong ngày nhưng vẫn cố đến gặp tôi lần cuối. Tôi không hỏi
ông đi đâu cả, tôi không muốn biết. Khi người ta không biết, thì người ta không
có gì vịn vào để cố gắng. Người ta chỉ biết để những mong nhớ vất vưởng như ma
chơi, người ta chỉ biết rằng ở đâu đó có họ, nhưng không biết cụ thể là đâu.
Bố tôi là người ít nói, ông bảo hẹn tôi nói
chuyện thì cũng chẳng nói gì. Mất một tiếng để tìm ngôn ngữ bộc bạch, cuối cùng
ông hỏi tôi rằng: “Con muốn gì ở cuộc đời này hả Vũ?” Như đã biết, tôi không trả
lời, và ông bỏ đi. Có thể là mãi mãi.
Bốn năm sau, tôi vẫn kiếm tiền bằng việc bưng
bê và viết truyện. Tôi phân truyện mình viết ra làm hai, viết cho mình và viết
cho người. Viết cho người thì không giống viết cho mình và ngược lại. Dù người
đọc có cảm nhận tôi là một người ra sao qua những câu chuyện, thì họ vẫn không
thể nào biết được rằng họ đã bị tôi đánh lừa. Thứ mà họ đọc chỉ là những bịa đặt
và dối trá. Nhiều lần tôi ghét chính mình, tôi đã định bỏ việc bán truyện kiếm
tiền, nhưng tôi lại không thể bỏ được. Tôi cần tiền để sống. Nhiều người hỏi sống
tẻ nhạt thế thì sống làm gì? Tôi trả lời, đâu phải lúc nào cũng có lý do để chết!
Công việc ở quán cà phê không mấy vất vả, chỉ
cần đi đúng giờ, giữ đúng phép tắc và lịch sự với khách thì hằng tháng sẽ được
nhận lương và thêm tiền thưởng. Người chủ của quán này là một người bí ẩn, có
người bảo đó là đàn ông, có người lại nói đó là đàn bà. Nhưng tôi thấy dù là ai
thì chúng tôi vẫn cứ chịu sự quản lý của một người trước tiên. Đó là người quản
lý được thuê.
Anh ta ta…ừm, đương nhiên anh ta thì phải là
đàn ông rồi.
Người quản lý của tôi thích những câu chuyện ở
trên trang báo mà tôi viết. Anh ta không biết nhân viên của mình viết những câu
chuyện đó, anh ta chỉ biết đó là giọng văn của một người con gái. Biết tôi từng
học viết và có viết, thi thoảng anh hay gọi tôi lại hỏi bâng quơ rằng: “Em thấy
tình tiết nhân vật chính giết anh họ của mình là có tàn nhẫn quá không?” Tôi định
nói có, nhưng rồi lại thấy như thế là phản bội lại chính mình, cho nên tôi đã lắc
đầu.
“Tại sao?”
“Nếu như anh yêu một người, và người đó vì
anh mà sống không ra sống, chết không ra chết thì để anh ta sống vất vưởng còn
tàn nhẫn hơn… Nếu là tôi, thì tôi sẽ để cho anh ta chết.”
“Em tin vào điều gì?”
“Sao cơ?”
“Tôn giáo, em tin Phật hay tin vào Chúa?”
Tôi không suy nghĩ mà đáp: “Cả hai.”
“Tôi nghĩ em tin vào Phật. Em nghĩ người anh
bị giết sẽ có cuộc đời khác, và em hy vọng hai người sẽ yêu nhau vào một kiếp
khác phải không?”
Tôi nhìn anh một lúc lâu, buột ra một câu mà
tôi nghĩ sẽ khiến anh tức giận, song tôi vẫn phải nói: “Nếu anh chỉ tin vào ý
nghĩ của mình, thì cuộc đời anh sẽ không bao giờ đúng.”
Tôi bỏ đi làm việc của mình, lúc ấy quán bắt
đầu đông khách dần. Mọi người có vẻ thích quán này vì sự yên lặng. Ở đây giống
như một thư viện, vì những câu chuyện chỉ được kể cho nhau nghe thật nhỏ nhẹ. Nếu
nói quá lớn sẽ thấy cả không gian kín đặc giọng của mình, nên phải tự khắc xấu
hổ mà giảm âm lượng đi.
Tôi làm ở đây lâu nên được nhiều người tôn trọng.
Hầu hết những người làm khác đều là sinh viên, khi họ tốt nghiệp họ sẽ đi làm
công việc đúng ngành nghề của mình hoặc một công việc fulltime nào đó họ cho là
lớn lao hơn. Nhìn bao nhiêu người đến rồi lại đi, tôi càng thấy việc mình không
quen thân ai là một điều đúng đắn.
Tôi phải thừa nhận rằng, tôi sợ sự chia ly.
Những câu chuyện của tôi đều có một cuộc chia
ly nào đó. Bất ngờ, hợp lý, phi lý đều có cả. Nhiều khi tôi sẽ giải thích, nhiều
khi lại không. Chẳng phải tôi lười giải thích, tôi chỉ muốn dừng ở đó. Bởi vì
tôi thấy buồn và đau.
Nhiều khi viết đến chỗ như một đoạn: “Anh quay đi, những tháng ngày qua vỡ vụn
ngay trong tầm mắt. Anh nghe thấy tiếng hét nhiệt thành của những giấc mơ đẹp
mà hai người đã xây dựng. Anh nghe trong lòng mình là thanh âm của những nhát
đâm. Anh nghe thấy giọt nước mắt vỡ tan ngay trong khoé mắt. Anh nghe thấy giọng
mình nói bằng một ngôn ngữ khác. Nhưng anh thấy cô còn đó.” Tôi liền khóc.
Khóc thay cho nhân vật, một nhân vật không thể khóc. Tôi nghĩ mình tàn nhẫn khi
mà giải thích cho người khác hiểu vì sao họ lại chia ly. Có những việc nên giấu
nhẹm đi, người ta không hiểu thì sẽ không đoái hoài, người ta hiểu thì người ta
sẽ nghĩ nó sang một vấn đề khác với vấn đề được giải thích. Tôi muốn anh và cô ấy
được thanh thản.
Buổi chiều tan làm, tôi đổi ca cho một người
khác. Đó là một cậu bé, tôi gọi cậu là cậu bé vì cậu bé hơn tôi thôi, chứ cậu
cũng chẳng bé như trẻ con. Cậu có một mái tóc xoăn dễ thương, má lúm đồng tiền
duyên dáng. Cậu thường gọi tôi bằng một cái tên của riêng cậu là: Chị Cô Đơn.
Vì tôi chưa yêu ai, luôn một mình, trầm lặng, tôi không có bạn bè, ngay cả những
người làm việc cùng tôi cũng không thân thiết mấy.
“Tối nay chị sẽ làm gì?” Cậu đột nhiên hỏi.
Tôi ngạc nhiên, dò xem ý tứ trong đôi mắt của
cậu.
“Chị có bao giờ nghĩ sẽ có một buổi tối ra
ngoài xem phim chưa?”
“Tôi không thích điện ảnh mà người khác
thích.”
“Thế chị thích điện ảnh kiểu gì?”
“Không biết. Nhưng tôi không thích những phim
bom tấn mà người ta dắt díu nhau tới rạp để xem.”
“Thế thì phim này không phải là phim bom tấn.”
“Để làm gì kia chứ?”
“Em có thừa một vé.” Cậu nhìn qua cái máy xay
cà phê. “Em muốn đi xem phim với chị.”
“Muốn đi với tôi ư?”
“Em sẽ đến đón chị. Em sẽ đến đúng giờ.”
Tôi dựa người ra sau quầy, khoanh tay lại
nhìn cậu. Cậu quay lại, nhìn tôi đầy kiên quyết: “Nhưng chị nhớ tên của em
không?”
Tôi bần thần, ngại ngùng lắc đầu.
Cậu cũng chẳng bức tức, cười thật tươi: “Em
biết mà. Em là Dĩ Nhiên!”
Tôi phải nín cười khi nghe cái tên của cậu. Cậu
lại rất tự tin mà giải thích: “Bố mẹ em bảo em phải sinh ra trên đời này, nên đặt
tên em là Dĩ Nhiên. Giống như ông bà biết khi ông bà sinh ra thì ông bà sẽ lấy
nhau, rồi sẽ đẻ ra một đứa con như thế này. Đó là tình yêu đấy, là một tình yêu
trường cửu đấy. Cho nên đừng vội cười nhé.”
Tôi ngỡ ngàng, đột nhiên lại thấy cái tên này
thật đẹp. Liệu khi tôi sắp ra đời, bố mẹ tôi có nghĩ chuyện tôi sinh ra trên đời
là một điều dĩ nhiên hay không nhỉ?
“Thời còn đi học, em bị nhiều người trêu vì
cái tên lắm. Thầy cô khi mắng em vì tội gì, cũng lấy cái tên của em ra mà nói.
Nhiều khi em thấy không hiểu nổi tại sao bố mẹ lại đặt cho em cái tên lố bịch
thế này, nhưng lớn dần rồi mới hiểu, cái tên không phải là định nghĩa con người,
cái tên là một trạng thái cảm xúc khi bố mẹ nghĩ về em, bố mẹ sẽ thấy hạnh phúc.
Cái tên không quyết định ý nghĩa cuộc đời em, em việc gì phải để mình sống theo
nó phải không? Huồng hồ bố mẹ em cho rằng em là món quà của vị thần Tình Yêu.
Thế chị có đi xem phim với em không?”
“Phim gì?” Tôi hỏi.
“Vĩnh cửu.”
“À, hoá ra cậu thích những phim này.”
“Không, vì em thích cái tên. Chị đi xem với
em nhé?”
Tôi cười, trả lời: “Được.”
…
Rạp không có nhiều người xem, phim dài ba tiếng,
ít thoại, cấu trúc không theo lối thông thường. Khi xem đến đoạn một cô con gái
chết trong tu viện, tôi đã khóc. Tôi khóc như mưa, có lẽ bởi vì quá tối để ai
nhìn ra tôi đang khóc cho nên tôi mới dám khóc như mưa. Dĩ Nhiên ngồi bên cạnh,
chăm chú xem. Cậu từ từ đưa bàn tay ấm nóng của cậu đặt vào tay tôi. Tôi rụt rè
rút bàn tay mình ra. Cậu không phản ứng gì. Nhưng năm phút sau cậu lại đặt vào.
Lần này thì tôi không trốn tránh nữa.
Nhạc trong phim bao trùm cả căn phòng, những
hình ảnh trong sáng của khu vườn đầy nắng, những hình ảnh u tối của căn phòng
khi một nhân vật nào đó chết đi. Những hình ảnh đầy cảm xúc khi hai nhân vật
yêu nhau và chạy đến bên nhau… Chỉ là những hình ảnh đơn giản và tưởng như bình
thường, nhưng lại khiến tôi rung động. Tôi cảm giác như mình đã ngủ quá sâu,
quá lâu. Thế giới trong tôi như bị một hành tinh va phải, vỡ tan thành muôn
ngàn vì sao. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tình yêu lại mãnh liệt đến như vậy, nó
dường như khiến cho con người ta bất chấp mọi thứ. Cho dù đó có là cái chết.
Chia ly đau buồn nhất là âm dương cách biệt, còn
điều gì khác khiến người ta khi yêu sợ hãi nữa không?
Tôi nhớ lại lúc bố hỏi tôi rằng: “Con muốn gì
ở cuộc đời này hả Vũ?”
Nếu như là lúc này, thì tôi sẽ trả lời bố rằng:
“Con muốn bố ở lại. Con muốn hiểu bố, an ủi nỗi cô đơn của bố và mẹ. Con muốn cả
nhà chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau tới tận cùng cuộc đời.”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét