[Truyện ngắn] Cuồng si
Cuồng si
Em biết không, trên đời này tồn tại một loại cảm giác khiến chúng ta chân thành muốn vỡ tan.
//
Tôi từng luôn nghĩ đến chuyện sẽ làm tình cùng với một ai đó. Một cách thật sự chi tiết. Nhưng nó không giống như cách để thoả mãn nhu cầu sinh lý đơn thuần. Chắc chắn vậy. Tôi cho rằng nếu tôi cùng ai đó làm tình, thì tôi có thể biết được lúc họ đang ở trạng thái…tựa như một con thú họ là một người như thế nào.
Nhưng tôi đã lầm. Mỗi chúng ta, theo một nghĩa nào đó, không bao giờ có thể chạm đến sâu thẳm trong nhau.
1.
Đợt còn ở trường đại học, tôi là một đứa chẳng ra làm sao. Thế nào á? Tôi tự thấy bản thân là một đứa lông bông, sống không mục đích không khái niệm. Cái quãng thời gian ấy có thể tạm gọi là hậu dậy thì. Tôi như một vùng đất chịu sự tàn phá mạnh mẽ của một cơn bão, sau khi nó đi qua, tôi trở nên hoang tàn và tang thương.
Chính xác là như vậy! Bạn không thể nào hiểu được cảm giác khao khát được tung bay của một con chim bị thương, cũng như không thể nào hiểu được cảm giác muốn làm tình với ai đó mà không thể của tôi. Cảm giác ấy như một đám cỏ chẳng ai mong muốn chúng mọc nhưng chúng vẫn cứ “mặt dày” mà mọc ở khắp mọi nơi.
Với tôi, sự ham muốn gần gũi với một người xa lạ lẫn trong từng ngõ ngách của cơ thể. Trong mỗi đường máu chạy, cho đến từng nhịp đập, từng hơi thở.
Lý do khách quan nhất khiến tôi trở nên như vậy có lẽ là do tuổi dậy thì đến, tính dục phát triển, và tôi muốn khám phá những bản năng của bản thân hay sâu xa và lớn lao hơn nữa là bản năng hoang dã nhất của toàn nhân loại. Lý do chủ quan nghe có vẻ hơi khó hiểu một chút, đó là tôi thật sự ham muốn được làm tình với ai đó khi nhìn thấy cảnh ân ái giữa mẹ tôi và tình nhân của bà.
Nếu một ngày, bạn nhìn thấy người mà bạn vẫn luôn kính trọng và yêu thương đang cùng một người mà bạn thầm thích làm chuyện đó thì bạn sẽ thế nào? Vấn đề ở đây, mẹ tôi trước giờ chưa bao giờ có dấu hiệu của một người đàn bà lẳng lơ. Bà hết lòng vì chồng con và gia đình. Nên trong tiềm thức của tôi, bà là người mẹ chuẩn mực mà tôi đã được biết đến qua mấy lời văn thơ được học ở trường. Cho đến khi nhìn thấy bà cuồng loạn trong vòng tay của người ấy, nhìn thấy bà như sắp xé toạc da thịt, cào nát tâm can của mình ra để phơi bày hết sự ham muốn và trái tim rất thực của mình thì hình tượng ấy đã sụp đổ hoàn toàn.
Mẹ tôi rốt cuộc là một người như thế nào?
Gia sư của tôi nói với tôi rằng: “Mẹ em là một người phụ nữ dịu dàng.” Tôi luôn tự hào về điều ấy. Và sự thật là thế.
Mẹ tôi luôn cười nhẹ khi giao tiếp với người khác, kiểu cười không hở hàm, lịch sự và đoan trang, nhưng rất khó đoán biết được tâm tư. Trước mỗi lời nói, mẹ lại gọi tên người ấy để thể hiện rằng mẹ đang lắng nghe họ và cái tên của họ vẫn luôn hiện hữu trong đầu bà. Mẹ hay gọi tôi là Bé Nhỏ, cái tên nghe dễ thương đến nỗi khiến tôi phải xấu hổ với chúng bạn. Lúc tôi khó chịu thì mẹ chỉ xoa đầu rồi bảo: “Mẹ rất ấn tượng với những lần đầu tiên, đến nỗi bị ám ảnh. Lần đầu tiên nhìn thấy con, con chỉ bé như một con mèo thôi.”
Bạn bè của tôi cũng rất thích mẹ, ai gặp mẹ cũng có chung cảm giác ấy. Mẹ tôi quá dịu dàng, quá thiện ý, tôi thậm chí còn phải tự hỏi rốt cuộc mẹ có dây thần kinh tức giận hay không. Đến cả bố, sau những lần say xỉn về và được mẹ tôi phục vụ tận tình cũng phải hỏi tôi rằng: “Con có nghĩ mẹ hơi thiếu cảm xúc không?” Câu hỏi ấy của bố khiến tôi lặng đi, đây đúng là câu hỏi diễn đạt đúng nhất những gì mà tôi đang thắc mắc. Con người của mẹ tôi đúng là hơi thiếu một chút màu sắc để trở nên thực sự hoàn hảo.
Làm gì có ai hoàn hảo trên thế giới này. Anh gia sư đã nói như vậy. Thú thực, giờ học của chúng tôi không kéo dài quá lâu. Anh thường chỉ tôi những bài toán mà tôi không hiểu hoặc chưa giải được, thời gian còn lại, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm. Nhưng nhiều nhất là về mẹ. Tôi cũng không hiểu vì sao mà một người con trai như anh, lại có hứng thú với những câu chuyện về mẹ tôi như thế. Anh lắng nghe chăm chú, đôi khi còn chất vấn kiểu như thực sự bị cuốn hút vào câu chuyện của tôi. Chính vì sự nhiệt tình của anh, mà mọi chuyện về mẹ đều được tôi kể sạch. Ngay cả chuyện lúc rửa bát bà chẳng may làm vỡ một chiếc, hay chuyện mẹ rất thích những ca khúc nhạc vàng sến sẩm và não lòng. Anh biết hết, biết hết những điều mà tôi đã biết. Về mẹ.
Có lẽ đó cũng chính là lý do duy nhất để tôi tự thoả mãn những thắc mắc của mình khi nhìn thấy anh đè ngửa mẹ ra trên chiếc bàn mà gia đình tôi vẫn dùng bữa hằng ngày. Là anh đã hiểu hết về mẹ. Vì hiểu hết nên mới yêu mẹ, như ai cũng thấy yêu mẹ (dù yêu ở đây theo một nghĩa khác). Giống như bố từng bảo: Thời bố còn trẻ, đàn ông ai cũng muốn một người vợ như mẹ con.
Và có lẽ cái ước muốn trong mỗi người đàn ông ấy vẫn không hề thay đổi dù là thời đại nào đi chăng nữa. Chỉ là, tại sao lại là mẹ, và tại sao lại là anh? Chẳng lẽ ngay cả với anh, mẹ cũng có “lần đầu” sao?
Có một thời gian dài, tôi đã ảo tưởng rằng anh thích tôi. Chỉ những người thích mình, mới thích mọi câu chuyện về mình như thế.
//
Khoảng tám năm sau, bố mẹ tôi ly hôn, anh gia sư lấy vợ.
Mọi kết thúc đều có nguyên do của nó, đó là cả một hành trình rất dài để chạm đến điểm kết thúc. Bố mẹ tôi ly hôn không phải vì mẹ tôi ngoại tình, càng không phải mẹ bị bố bắt gặp mẹ đang cuồng loạn trên thân xác một người đàn ông trẻ tuổi hơn bà, mà là vì bố tôi không thể…thoả mãn được mẹ.
Mẹ tôi đã nói vậy.
Tôi từng đọc ở đâu đó rằng, yêu là một chuyện, nhưng tình dục lại là một chuyện khác. Tình dục có thể là tự tôn, ở một khía cạnh nào đó. Đối với đàn ông, điều ấy càng đúng hơn. Tôi cho là vậy. Mẹ tôi rất đau khổ về quyết định này, bà yêu bố tôi, nhưng bà phải ra đi. Bà bảo không thể có lỗi với bố tôi thêm nữa.
Tôi lờ mờ hiểu ra, giữa mẹ và bố không hề có cái gọi là “lần đầu ám ảnh”. Không có dục vọng ám ảnh. Chỉ có thứ tình cảm thiêng liêng không đủ mạnh để vượt qua thử thách thời gian lâu dài.
Còn tôi, tôi vẫn không nói cho mẹ biết rằng tôi đã nhìn thấy bà cùng anh gia sư…Tôi không muốn đâm cho bà thêm một nhát nữa nên đã giấu kín. Vì giấu kín nên câu hỏi mãi mãi không được trả lời. Thời gian trôi qua, ham muốn được nhận một câu trả lời càng ngày càng tăng. Cuối cùng tạo nên dục vọng trong tôi. Nhiều khi những hình ảnh ấy trong quá khứ lại dội về, tôi cố gắng trốn tránh nhưng không thể. Chúng bám chặt vào tâm trí tôi, điên cuồng đục khoét từng lá chắn bảo vệ một. Chúng cứ hỏi dồn dập tôi, như tra khảo một tên tội phạm. Tận cùng của sự dày vò đó là sự khao khát một câu trả lời. Tôi muốn biết ở trong hoan lạc có điều gì khiến người ta có thể từ bỏ thứ mình yêu thương và trân trọng nhất như mẹ. Tôi muốn biết mẹ là ai. Tôi muốn biết mẹ đã bị nó ám ảnh như thế nào.
Anh gia sư không dạy tôi nữa. Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, anh biến mất không một lời từ biệt. Anh không để lại một chút dấu vết nào ngoài những ký ức nhuốm màu đen của dục vọng trong tôi. Mẹ tôi bảo anh phải lấy vợ và xây dựng gia đình, anh không thể dạy tôi nữa.
Vậy ai sẽ là người thoả mãn cho mẹ?
Và mẹ tôi đã tự tử để trả lời câu hỏi đó.
Cái chết của mẹ đến bất ngờ còn hơn cả sự biến mất của anh gia sư. Đó như một đợt giông tố không có chút dấu hiệu nào báo trước, khiến tôi hoàn toàn bị cuốn bay khỏi mặt đất. Tôi như kẻ điên sau khi phát hiện mẹ tôi nằm trên giường và say ngủ. Bà uống thuốc ngủ để mình được ra đi nhẹ nhàng. Tôi cố gắng gọi mẹ, khản cổ. Tôi cố gắng tìm ra số điện thoại của anh gia sư, nhưng không được. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy nữa, nhưng tôi chỉ nghĩ đến anh. Anh có thể khiến mẹ tôi sống lại ư? Đó là điều không thể. Nhưng tôi vẫn cứ nhắc bản thân phải tìm anh, nhất định phải tìm được anh.
Mẹ tôi chết đi, tôi vật vờ như một chiếc bóng. Câu hỏi trong lòng đi vào ngõ cụt, không còn ai có thể trả lời được nữa. Bố muốn đón tôi về sống cùng, nhưng tôi từ chối. Vì tôi không muốn sống cùng dì. Tôi bảo bố tôi sẽ vào ký túc xá ở, hằng tháng tôi không lấy của bố đồng nào. Tôi tự kiếm tiền cho mình. Thi thoảng tôi về ăn cơm với bố, gắng tỏ ra khá thoải mái với gia đình xa lạ ấy. Gia đình có cả những đứa con không phải của ông. Tôi nghĩ tôi và ông không thể trở về như trước kia được nữa, cho nên tôi chọn cách tránh mặt bố. Trừ ngày giỗ mẹ ra, còn đâu tôi không về nhà.
Với tâm trạng của một con bé vừa thoát khỏi dậy thì và tổn thương về mặt tâm lý, tôi sống không mục đích rõ ràng. Tôi học cho qua môn, mọi thứ nhàng nhàng không có chút thú vị. Có lẽ, thứ khiến tôi ham muốn nhất đó chính là làm tình. Nhưng đó cũng chính là điều khiến tôi cùng cực lên án bản thân và đôi khi là…tuyệt vọng.
Ít nhất thì tôi vẫn còn chút “con người” tồn tại. Tôi vẫn ý thức được chúng ta hơn động vật ở chỗ chúng ta biết hoan lạc với người mà chúng ta nghĩ người đó có thể thoả mãn ta cả về thể xác lẫn tinh thần. Và dù ham muốn, thì ở tuổi hai mươi tám, tôi vẫn chưa từng làm tình với ai. Thậm chí là cùng với ai đó trao nhau một nụ hôn.
2.
“Cậu vẫn giữ máy đấy chứ?”
Tôi giật mình vì tiếng nói ở phía đầu máy bên kia. Đó là Ân, bạn tôi. Bạn không thân, cũng không phải kiểu bạn hờ hững. Nói chung là ở mức độ vừa vừa.
“Tớ đây.” Tôi đáp. Vừa rồi Ân nói gì nhỉ?
“Cậu sẽ đi chứ?”
Tôi hoàn toàn quên mất điều mà Ân nói.
“Buổi tiệc sẽ bắt đầu lúc tám giờ.” Ân nói tiếp.
Và tôi đã nhớ ra. “Ok, tớ sẽ tới.” Tôi vội vàng trả lời.
“Đúng giờ nhé?”
“…”
“Thuỵ?”
“Được.”
Buổi tiệc mà Ân nói chính là buổi tiệc họp lớp đại học. Mỗi năm một lần, chúng tôi thuê một sân vườn để tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài trời. Tôi là đứa luôn luôn cố tình đi muộn, vì không muốn tham gia những câu chuyện không có mình. Chúng tôi sẽ tiệc tùng xuyên đêm, hát hò, nhảy múa hoặc ôn lại chuyện cũ. Những câu chuyện lần nào cũng sẽ giống nhau, nó được nhai lại trong hầu hết mỗi lần họp, nhưng ai cũng cười. Trừ tôi ra.
Như đã nói, từ thời đại học tôi đã là đứa lúc nào cũng ở trạng thái hơi mất hy vọng vào cuộc sống. Không có điều gì có thể thu hút nổi tôi ngoài chuyện làm tình với một ai đó, bao gồm cả tiền bạc. Tôi không thiếu tiền, nhưng cũng không thừa. Tôi luôn kiếm đủ tiền tiêu, tiền học và tiền nhà. Bạn bè nói tôi giỏi, nhưng sự thật họ không biết tôi là một kẻ thất bại và tồi tệ như thế nào. Tôi làm chỉ vì muốn chạy trốn. Nhưng vẫn không thể thoát ra được những ký ức của bản thân.
Tôi bước đi trên một con phố lúc tan tầm, đường về nhà quen thuộc như sinh ra đã vậy. Mọi người đang vội vã trở về nhà. Những ánh đèn được bật lên, bầu trời tím đỏ lẫn lộn. Tôi thuê một phòng trọ ở cuối con phố, nó cách chỗ làm không xa lắm nên có thể đi bộ được. Tôi không biết nấu ăn, vì cả một thời gian đợi trưởng thành tôi gần như bị ám ảnh bởi chuyện khác. Đôi khi tôi ăn rất ít, dù bụng đói cồn cào. Bạn có thể thấy tôi chán chường đến mức nào rồi đấy.
Có một sự thật mà tôi muốn nói cho các bạn biết, đó là tôi vẫn qua lại với anh gia sư. Tôi gặp lại anh sau đám tang của mẹ. Là anh đến tìm tôi để…chia buồn. Anh cũng buồn nữa, tôi đọc thấy điều đó trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Anh vẫn không hề biết chuyện tôi đã nhìn thấy anh cùng với mẹ ở phòng ăn, tôi không kể. Tôi không thấy ghê tởm anh, tôi chỉ thấy anh là một người khác. Khác với người mà tôi đã từng đem lòng thích. Anh gia sư hiện tại trong lòng tôi là một kẻ tàn nhẫn. Anh không biết lỗi lầm của mình, càng không biết chút nào về tình cảm của tôi.
Tôi bước về phía cuối phố, ở đó có một người đàn ông đang đứng hút thuốc. Đó là anh gia sư.
Lúc thấy tôi, anh mỉm cười, điếu thuốc ngậm trong miệng khiến anh trông bất cần và mỏi mệt. Anh vẫy tay như sợ tôi không nhìn thấy. Tôi đáp lại một nụ cười. Cuối con phố trầm lặng tồi tàn, màu áo trắng của anh nổi bật đến hoang đường.
Anh gia sư ngẩng đầu nhìn trời rồi nói: “Anh tưởng ngày hôm nay sẽ trôi qua chậm lắm.”
“Chậm rề!” Tôi đáp.
“Anh mới đợi em được nửa tiếng thôi.”
“Đường tắc quá.” Tôi bịa đại một lý do.
Anh gia sư im lặng, câu chuyện đột nhiên tắt ngấm như lửa bị dội nước.
Tôi lúng túng nhìn quanh, rồi cố tìm chuyện nói: “Vợ anh sao rồi?”
“Cô ấy vẫn ốm. Anh đã đưa cô ấy về ngoại.”
Tôi gật đầu. Hít môt hơi thật sâu rồi giục: “Cho em gửi lời hỏi thăm đến chị ấy.”
“Anh sẽ chuyển lời.”
“Đi thôi.”
“Ừ, đi thôi!”
Quên nói, hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi!
//
Mộ của mẹ nằm ở một nghĩa trang đã kín những ngôi mộ khác. Tôi nghe nói có người còn đặt trước cho mình một chỗ ở đây vì sợ đến lúc thác xuống không có một nơi để “nằm”. Tự nhiên thấy buồn cười, dù là bất nhã. Tôi nghĩ chết đi rồi, tốt nhất là nên tan biến. Hoả thiêu, rồi rắc tro xuống sông hoặc thả trôi theo gió. Đất trời rộng như vậy, sợ gì không có nổi một nơi để dừng chân.
Trên bát hương đã có một số nén nhang mới khác. Tôi biết bố đã tới đây trước tôi. Tôi luôn đợi bố đến trước rồi mới đến, tôi rất ngại chạm mặt ông.
Anh gia sư và tôi thắp nhang cho mẹ, trong đầu mỗi người là một câu nói. Với mẹ? Cũng không biết, tự nhiên nó trôi ra thôi.
Điều chân thực nhất không thể chạm đến là gì? Tôi nghi ngờ dục vọng, nghi ngờ cảm giác cuồng si khi bị nhấn chìm trong nó. Không ai chắc chắn được. Có lẽ vậy.
Anh gia sư và tôi đứng lặng một hồi, rồi anh lấy thuốc ra hút. Gió tự nhiên thổi đến, ngọn lửa bị dập tắt rồi lại bùng lên. Tôi nhìn anh, nhìn khuôn mặt có chút già đi của anh. Mười năm trước, tôi đã thích người đàn ông này. Mười năm trước, tôi bắt gặp anh ta làm tình với mẹ mình. Mười năm sau, rốt cuộc thì tôi còn lý do gì để duy trì mối quan hệ giữa tôi và anh?
“Có thể làm chuyện đó với em không?”
Gió lại đột nhiên thổi qua, khói từ đầu những nén nhang bị thổi loạn thành những hình thù kỳ quái. Anh gia sư nhìn tôi, cái nhìn như muốn hỏi.
Có một điều gì đó không thể kiểm soát bùng lên trong tôi, dường như nó đã ở đó từ rất lâu rồi, chỉ chờ dịp bùng nổ thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi khó khăn nói tiếp: “Làm…tình ấy.”
Đôi mắt của anh gia sư càng trợn lên, vẻ kinh ngạc càng hiện rõ. Tôi nín thở chờ đợi.
Một lúc lâu sau, khi gió đã ngừng thổi, anh gia sư tắt thuốc. Anh thở dài, và nói: “Đi thôi.”
Anh đưa tôi về nhà, tỏ ra như chưa từng nghe thấy lời đề nghị của tôi. Điều ấy khiến tôi càng dằn vặt bản thân. Tôi không dám nhìn anh, lúc đóng cửa cũng đóng mạnh hơn mức bình thường. Có lẽ anh nghĩ tôi giận anh, nhưng sự thật là tôi đang giận chính bản thân mình. Tôi ghê tởm cái câu nói vừa rồi, những suy nghĩ của tôi…Một người đã làm tình với mẹ mình, một người đã có người vợ anh ta thương yêu…Vậy mà tôi lại đề nghị được làm tình với anh ta.
Tôi ngồi bệt xuống sau cánh cửa, bịt miệng khóc. Những cảm xúc đánh vào tôi như sóng dội, những cơn nấc giật người tôi liên hồi. Tôi ôm đầu không muốn nghĩ gì nữa, tôi muốn mình chết đi hơn bao giờ hết. Chỉ là tôi chưa thể chết. Tự tôi biết tôi chưa thể chết.
Vì tôi chưa có được câu trả lời cho riêng mình.
Buổi tối hôm ấy, tôi đến trước khi buổi tiệc bắt đầu những nửa tiếng. Khi thấy tôi, Ân rất ngạc nhiên nhưng tôi chỉ bảo tối nay công việc không nhiều lắm. Sự thật thì tôi chẳng bao giờ bận rộn vì công việc cả, tôi chỉ lấy nó ra làm lá chắn cho mình mỗi khi bị hỏi vì sao không tham gia cái này cái kia, hay có ai đó không thân thiết muốn hẹn tôi cà phê để họ kể cho tôi nghe câu chuyện của họ.
Tôi có một nguyên tắc của riêng mình, đó là không chia sẻ. Tôi rất sợ nếu tôi mủi lòng, hoặc nếu nhận được từ người khác một sự chia sẻ tôi sẽ phải sẻ chia lại. Và lúc đó, tôi sẽ nói ra cái ham muốn mà người khác sẽ cho là chỉ có kẻ bệnh hoạn mới có.
Ít nhất thì tôi vẫn muốn được giống với tất cả mọi người. Tôi không muốn đi đến cùng cực của cô đơn.
“Cậu vừa khóc một trận đấy à Thuỵ?” Ân nhìn tôi rồi lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không. Sao cậu lại hỏi thế?”
“Mắt cậu sưng đỏ lên kia kìa, cậu nói dối chẳng chuyên nghiệp gì cả.”
Tôi quay đi, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
“Sao mọi người chưa đến nhỉ?”
Ân nhìn đồng hồ, sau đó đút tay vào túi quần, gió thổi tóc mái cậu ấy bay bay. Ở góc độ nào đó, tôi luôn nghĩ Ân là một chàng trai khá ẻo lả (Có thể là do phong cách của cậu ấy chăng)!
Ân nói: “Là cậu đến sớm quá.”
“Đâu cần đúng giờ đâu?”
“Nhưng họ luôn đúng giờ. Cậu không nhớ sao?”
“Nhớ gì cơ?”
“Những ngày xưa, thời đi học, họ luôn đến đúng giờ. Mỗi người đều rất có trách nhiệm.” Ân cười: “Khó hiểu nhỉ?”
“Ờ, khó hiểu thật.”
“Giống như một bệnh lây truyền, đầu tiên là một người, rồi cuối cùng là cả một tập thể. Chỉ có cậu là không bị nhiễm bệnh. Đây cũng là một điều khó hiểu.”
Tôi nhún vai: “Tớ không để ý lắm.”
Ân cúi đầu cười: “Cậu thì có bao giờ để ý đến điều gì chứ.”
Tôi hơi ngẩn người vì câu nói này của Ân. Nó có ý gì nhỉ? Như một dấu hiệu gì đó của Ân, hình như đằng sau câu nói ấy còn một tầng nghĩa khác mà tôi không hiểu.
Ân không thấy tôi nói gì, cậu ấy lại hỏi: “Chúng mình bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Hai tám. Ừm, tớ nghĩ vậy. Không mụ miếc gì thì là thế.”
“Còn nếu tính thì là hai mươi chín, phải không?”
“Phải.”
“Sao cậu không lấy chồng?”
Tôi giật mình vì câu hỏi này của Ân. Đột nhiên chẳng biết trả lời thế nào. Trong não như có một hồi báo động rung lên, nguy hiểm. Ân đang để ý đến cuộc sống của tôi. Chẳng lẽ cậu ấy đã nhìn ra được điều gì từ con người tôi? Nhưng chúng tôi không thân nhau mà, tôi chỉ coi cậu ta là một người bạn học không hơn không kém. Ờm, một người bạn có thể nói chuyện được nhiều nhất trong tất cả các đám bạn đại học.
Tôi nhìn Ân rất đề phòng, hỏi lại: “Ý cậu là gì?”
“Ý tớ là sao cậu chưa lấy chồng? Cậu đang chờ đợi ai đó à?”
“Không. Tớ chưa nghĩ đến thôi.”
“Vì sao lại chưa nghĩ đến, đàn ông trên thế giới này không thu hút được cậu à?”
“Tớ cũng không biết. Tớ chưa bao giờ nghĩ tớ sẽ lấy một ai đấy làm chồng. Tớ thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một ai đó.”
Ân không ngạc nhiên khi nghe tôi nói vậy, thậm chí tôi còn thấy cậu ấy như chắc chắn vào những điều sắp nói hơn: “Tớ hiểu.”
“Cậu hiểu?” Còn tôi thì chẳng hiểu gì cả.
“Đó là lý do vì sao cậu nổi bật Thuỵ ạ! Có một thời tớ nghĩ cậu thuộc một dạng nào đấy về giới tính, ừm cậu biết đấy, không có ý gì nhưng tớ từng nghĩ cậu là người…vô tính. Cậu đang trưởng thành, nhưng mục đích không phải để tìm một định mệnh của mình, cậu cũng không quá ham muốn thứ gì. Nhưng lần nào nói chuyện với cậu, tớ đều cảm thấy nghi ngờ với chính những nhận định của mình về cậu. Tớ thừa nhận là tớ bị cậu thu hút. Cậu không bộc lộ gì cả, cậu không bao giờ nói cho người khác suy nghĩ của cậu, cảm nhận của cậu. Thuỵ ạ, có một điều cậu không biết nhưng tớ luôn cảm giác ở nơi cậu có một ham muốn mãnh liệt.”
Tôi nhìn Ân, hỏi: “Ham muốn gì?”
“Điều ấy thì chỉ cậu mới biết được chính xác nhất.”
“Nói cho tớ sự tiên đoán của cậu đi.”
“Tớ không tiên đoán. Cậu đã nói với tớ rồi, vào buổi họp lớp năm trước, cậu say, cậu đã nói rồi. Nhưng tớ nghi ngờ dục vọng có phải là thứ chân sâu nhất mà cậu muốn?”
Tim tôi đập mạnh từng hồi, gân cốt trên cơ thể bắt đầu căng ra. Tôi hỏi bằng một giọng nặng nề: “Tớ đã nói gì với cậu?”
Ân im lặng. Cậu ấy chỉ nhìn tôi.
“Nói đi.” Tôi gần như hét lên.
“Thuỵ…”
“Nghe này.” Tôi bắt đầu mất bình tĩnh, bằng chứng là giọng tôi đang run lên. “Tôi cũng không cần biết tôi đã nói gì với cậu nữa, và tôi càng không cần biết cảm nhận của cậu về tôi ra sao. Nhưng tôi đang rất dằn vặt bản thân rồi, nên cậu không có quyền phán xét tôi. Tôi chưa bao giờ muốn va chạm vào cuộc đời cậu. Cậu cũng không có quyền thương hại tôi, cậu chỉ là một người giúp tôi nhớ tôi từng học đại học và tôi có một tập thể luôn luôn đúng giờ.”
“Bình tĩnh đi Thuỵ, cậu còn chưa biết là đã nói gì với tớ kia mà.” Ân cố gắng khuyên nhủ tôi.
Nhưng sự việc chiều nay với anh gia sư, cộng với việc này đã khiến tôi không thể bình tĩnh nổi nữa. Tôi như đạt đến đỉnh điểm của những rối loạn và căng thẳng, tôi hoàn toàn chẳng còn kiểm soát nổi mình nữa. Tôi chưa bao giờ thấy bất lực như lúc này. Cả người tôi run lên như đất trời đang đổ tuyết lớn, các xương hàm bị ép mạnh, động đậy dưới lớp da yếu nhược.
Ân nắm chặt lấy hai vai của tôi, nhìn đôi mắt đang long sòng sọc của tôi mà nói: “Cậu không xấu xa, Thuỵ ạ, cậu không hề xấu xa như cậu vẫn nghĩ.”
“Vậy theo cậu thì là mẹ tớ? Hay là người đàn ông kia?”
“Không không, đừng tự ép mình nhất định phải ghét một ai mà mình thương yêu cả. Cậu không chịu nhìn vào sự thật, cậu đang giữ một suy nghĩ quá lý tưởng. Rằng mọi chuyện tồi tệ đều được gây ra bởi một nhân tố xấu xa nào đó. Đừng như vậy, đôi khi những điều khiến chúng ta không chấp nhận được lại xảy ra theo một lẽ tự nhiên. Như bản năng đang chảy trong máu của chúng ta thôi.”
“Làm sao mà cậu hiểu được hả Ân?”
“Tớ tỉnh táo hơn cậu. Tớ đã có một năm để suy nghĩ. Đó là lý do vì sao suốt một năm qua tớ không liên lạc với cậu.”
Tôi không hiểu, hỏi lại Ân: “Tại sao lại phải liên lạc với tớ?”
Ân cười buồn: “Xét về trí nhớ thì cậu đúng là một kẻ tồi tệ.”
“Bỏ cái kiểu nói không đúng trọng tâm ấy đi.”
“Được rồi, cậu đã hỏi tớ có thể làm tình với cậu không”
“Với cậu?” Tôi gần như không tin được.
“Phải. Cậu nói tớ có thể gọi cho cậu bất cứ lúc nào.”
“Thế ư?”
Ân buồn bã gật đầu.
Tôi hỏi: “Sao cậu lại không gọi?”
“Cậu biết đấy, làm sao có thể. Tớ rõ ràng biết cậu không tỉnh táo, rượu đang nói thay cậu thôi. Mà còn một vài vấn đề khó nói khác nữa. Nhưng một năm qua tớ đã suy nghĩ rất kỹ, cậu không hề say. Đó mới chính là con người thật của cậu.”
“Và?”
“Thuỵ, cậu cũng không biết vì sao tớ chưa lấy vợ đúng không?”
Tôi cười giễu cợt: “Đừng nói cậu yêu tớ là được.”
“Không. Là vì tớ không có ham muốn với bất kỳ ai.” Ân cười gượng. “Thật khó để giải thích. Tớ không có hứng thú với sex.”
“Không thể nào.” Tôi có cảm giác mình như đang xem một bộ phim kịch tính. Và người kể chuyện tài ba không ai khác chính là Ân.
Ân cúi đầu, nói bằng một giọng trầm trầm: “Tớ cũng không tin. Đã vài lần tớ tìm đến những cô gái thích mình, thậm chí là gái làm tiền…Nhưng cậu biết đấy, cuối cùng họ đều vứt lại cho tớ một cái cười giễu cợt và thương hại.”
“Vậy còn các chàng trai?”
“Cũng vậy.” Ân cúi đầu đáp.
Tôi im lặng không nói gì, đằng trước mặt, ngôi biệt thự đã lung linh ánh đèn. Những người bạn tôi vẫn chưa tới, còn năm phút nữa. Tôi và Ân cứ đứng mãi như vậy, mỗi người có một suy nghĩ riêng. Tôi không tài nào nhớ nổi đã nói gì với Ân, nhưng tôi cũng biết cậu ấy phần nào hiểu cảm giác của tôi.
“Vì sao cậu lại bị tớ thu hút?”
“Đó chính là điều mà một năm qua tớ đã suy nghĩ. Tớ bắt bản thân phải suy nghĩ, về cảm giác ấy. Chỉ riêng với cậu, vì sao tớ lại bị thu hút.”
“Nó thiên về tình cảm hay tình dục?”
Ân lắc đầu: “Tớ không biết. Nhưng ham muốn của cậu rất mãnh liệt, có thể vì vậy nên đã lây sang tớ.” Ân cười giải thích: “Giống như bệnh truyền nhiễm đúng giờ của lớp mình ấy.”
Tôi cũng cười: “Phải, như một bệnh truyền nhiễm.” Ngừng lại một chút, rồi lại hỏi tiếp: “Thế giờ cậu đã nghĩ ra chưa? Một năm đã đủ để cậu tìm ra câu trả lời chưa?”
“Tớ nghĩ…tớ cần làm tình với cậu.”
Tôi nhếch môi cười: “Để xác nhận? Để thoả mãn? Hay chỉ vì thương hại hai chúng ta?”
“Không gì cả. Tớ chỉ muốn kết thúc suy nghĩ này.”
Chúng mình gặp nhau đi!
Anh đã nhắn tin vào đúng khoảnh khắc ấy. Vào đúng lúc Ân nói xong câu nói kia. Trên màn hình điện thoại, tôi nghĩ mình còn đọc được nhiều hơn năm chữ ấy. Phân vân, đau đớn, tù tội và cuối cùng là liều lĩnh.
Nhưng trái tim tôi đã không thể kiên cường được nữa. Hoặc là, tôi chẳng còn trái tim nào nữa cả. Trái tim của tôi đã chết theo mẹ, chết theo những mơ mộng đầu đời. Chết theo những năm tháng tự dằn vặt bản thân, cùng cực ham muốn một thứ cảm giác trần tục.
Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn Ân và hỏi: “Cậu muốn ở đâu?”
//
Cách hai ngày trước khi mẹ tôi chết, bà gặp một cơn ác mộng. Nằm cạnh bà, tôi thấy cơ thể bà giật lên liên hồi, tiếng thở gấp, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt cuồng dại…
Cảm giác giống như bà đang…lên đỉnh!
Tôi không biết, nhưng khi tôi nhìn thấy mẹ như vậy, tôi đã lưỡng lự hồi lâu. Bàn tay đã vươn ra, nhưng không muốn lay bà dậy. Liệu có phải, mẹ cũng từng như tôi? Muốn làm tình với một ai đó cùng cực?
Mẹ để lại cho tôi một bức thư tuyệt mệnh, bà nói rằng hãy chôn bà, đừng thiêu! Bà muốn mình bị đục khoét, muốn mình bị mục ruỗng. Cơ thể của bà, bà muốn nó phải bị chịu hình phạt như vậy.
Tôi nghĩ sau này mình cũng sẽ như thế. Tôi sẽ chịu tội với cuộc đời. Tôi sẽ làm tất cả để kiếp này được tha thứ.
Ân cởi áo tôi, cậu hôn nhẹ bầu ngực, ngậm lấy đỉnh ngực, rồi trượt xuống bụng và liếm nhẹ quanh rốn. Cứ thế trượt xuống, trượt xuống nữa. Tôi nhận ra mình đang thở rất gấp, tim đập mạnh, những suy nghĩ ngổn ngang và không rõ ràng cứ thế hiện ra. Có một ai đó đang hỏi tôi trong tiềm thức, rằng: Đây chính là dục vọng ư? Đây là thứ là mày đang ham muốn phải không? Trong đó có cả hình ảnh của mẹ và anh gia sư…Vụt nhanh qua khiến tôi tê dại.
Nhưng Ân không làm sao vào được. Cậu ấy đã làm mọi cách, vẫn không đủ cương cứng để vào trong tôi. Còn tôi, cũng không đủ ướt để đón nhận cậu. Ân cũng thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán rộng. Tôi đã nhìn thấy được sự tuyệt vọng của cậu. Và cả của mình nữa…Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi nghĩ bố mẹ tôi ly hôn là một quyết định đúng đắn.
Tình dục không đơn thuần chỉ là sự trần tục của con người. Sâu xa trong nó, chính là mối dây liên kết và sự giao thoa giữa hai người. Giống một chiếc chìa khoá để mở ra linh hồn nhau.
Ân phục người xuống như một con thú đã cạn kiệt sinh lực, cậu ta đáng thương hơn bao giờ hết. Chúng tôi như những kẻ không thể điều khiển được bản thân phục vụ những ham muốn của mình. Bóng đêm mỉa mai và giễu cợt bằng một thứ ánh sáng lập lờ từ bên ngoài hắt vào.
“Thuỵ ơi!” Trong đêm tối có tiếng gọi khe khẽ của Ân, như tiếng run mỏng manh của một thiếu nữ đang lo lắng.
Ân gối đầu lên ngực tôi, hơi thở của cậu phả lên bầu ngực ấm nóng. Ngón tay tôi luồn qua tóc cậu, những sợi tóc đài và mềm mượt. Tôi im lặng không đáp lại tiếng gọi, chỉ chờ đợi…
“Hồi nhỏ tớ bị một người đàn ông cưỡng hiếp. Nhưng ông ta rất tốt với tớ, tớ nghĩ ngay cả lúc bị ông cưỡng hiếp ông vẫn rất tốt. Trong đáy mắt sâu thẳm của ông, tớ nhìn thấy sự cô đơn và buồn khổ của cả một cõi người. Tớ như bừng tỉnh, hoang mang tự hỏi trong cái sâu xa của thế giới thực sự là như vậy sao? Rằng chúng ta chỉ đang tự lừa dối bản thân mình. Nguyên thuỷ của chúng ta không đẹp đẽ nhường ấy, và chúng ta đã phải dành rất nhiều thời gian để tìm ra thứ gọi là Tình Yêu, để che đi sự xấu xí nguyên thuỷ của chúng ta.”
“Có lẽ vậy.”
“Cậu có tin rằng con người đang dần dần quên đi mất mình là ai không?”
“Đó là một câu hỏi khó trả lời Ân ạ. Ngay cả chúng mình cũng đâu biết bản thân là ai.”
“Nhưng tớ và cậu đều biết bản chất thật của mình. Rằng chúng ta không tốt đẹp, cũng không xấu xa. Chúng ta khác với đa số những con người ngoài kia.”
Tôi nhếch miệng nói: “Vậy ư? Thế mà chúng mình lại trái ngược nhau.”
“Không” Ân hơi ngẩng đầu. “Đó chỉ là bề nổi. Cũng giống như đặc điểm giới tính.”
Tôi khẽ lắc đầu. Mệt mỏi nói: “Dù sao thì cuối cùng, tớ và cậu vẫn không thể làm được chuyện ấy. Mỗi chúng ta đều có một cái ngõ cụt.”
“Chúng ta sẽ làm gì đây?”
Chúng ta sẽ làm gì ư? Tôi tự hỏi trong câm lặng.
“Chẳng làm gì cả. Tớ nghĩ đằng sau cái ngõ cụt này, sẽ là lớp lớp những cái ngõ cụt khác.”
3.
Tôi và Ân tạm biệt nhau, trong thâm tâm tôi đã quyết định sẽ không bao giờ gặp lại cậu bạn này nữa. Tôi cũng tự nhủ sẽ không tham gia bất cứ một buổi hoạt động nào của lớp, tôi cảm thấy vậy là quá đủ rồi.
Tôi trở về căn nhà nơi góc phố, tắm rửa thay quần áo và đi làm. Các giác quan như bừng tỉnh, nhạy cảm với hết thảy mọi thứ. Tôi ngửi thấy mùi ẩm mốc của rêu xanh, mùi ngai ngái của đám hoa cứt lợn mọc bên dưới bờ tường ẩm mốc ấy. Thậm chí, tôi còn nghe được cả tiếng của dòng máu đang chảy trong người.
Tôi không nhắn tin lại cho anh gia sư, anh cũng không nhắn gì thêm sau dòng tin nhắn đã gửi. Tôi biết anh là người như vậy, ám ảnh người khác không cần thiết phải nhiều lời nỉ non ân cần. Anh biết điểm yếu của đối phương, chỉ cần chọc khẽ cũng khiến họ giật mình đau đớn. Không làm tình được với Ân, nỗi đau ấy càng nặng hơn. Cảm giác khó chịu và không cam nguyện dày vò tôi, nếu anh không phải là anh, có lẽ tôi sẽ chạy đến bên anh ngay mà chẳng cần suy nghĩ.
Lúc ra khỏi nhà, chuẩn bị lên xe bus, tôi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại mất ngờ. Người gọi tôi không biết là ai, nhưng chắc là bạn thời đại học. Dù sao thì điều ấy có quan trọng gì đâu, câu nói sau khi tôi bắt máy của cậu ấy mới quan trọng: “Ân chết rồi. Cậu ấy bị xe tải cán chết.”
Thế giới nhiều khi tan vỡ theo một cách nào đó rất vô hình, nhưng vẫn khiến ta cảm nhận được rõ ràng. Hoặc là bản thân ta tan vỡ, cho nên ta mới thấy thế giới này tan hoang đến vậy.
Trái tim tôi như bị ai đó nắm lấy và bóp mạnh. Tôi suýt nữa đã gục ngã, nhưng nhanh chóng bám vào một chiếc cột gần đó. Tôi há miệng ra thở, thoi thóp như một con cá bị mắc cạn.
Những con người len qua tôi để bước lên chuyến xe bus. Tôi đứng yên, lặng người như để phân tích cái câu “Ân chết rồi” của cậu bạn kia. Ân đã chết như thế nào? Chết theo nghĩa nào? Chết tự nguyện hay chết vì tận số? Tôi nhớ ngày biết mẹ đi xa, tôi chỉ điên cuồng đi tìm anh. Tôi không tự hỏi mình như thế này. Dường như trong tôi đang cho rằng mẹ chưa chết, mẹ chỉ tạm thời biến mất mà thôi.
Ân đã chết. Tôi không cắt nghĩa được sự thật này. Tôi chỉ biết cậu ấy đã chết. Chết là chết. Không gì nhùng nhằng xung quanh nó bằng những lý do. Vũng máu của Ân vẫn chưa được người ta xối đi. Hiện trường còn nguyên, người nằm đó. Manh chiếu đắp lên càng khiến cậu ấy trở nên tang thương. Sau khi chúng tôi chia tay, Ân đã nói câu gì với tôi nhỉ?
Tạm biệt Thuỵ.
Tạm biệt tớ ư? Tôi đau khổ hỏi cái xác đang nằm im lìm kia. Những con người xung quanh tôi sao mà ai cũng tàn nhẫn đến thế. Sao mà, ai cũng bằng cách nào đó, khiến tôi đau đớn như vậy? Tôi chực khuỵu xuống, nhưng cậu bạn gần đó đã đỡ lấy tôi. Tôi mếu máo khóc, gào lên như một kẻ điên.
Đã nhiều năm rồi tôi mới khóc được như thế này. Tôi không khóc cho Ân, không khóc cho mẹ, càng không khóc cho anh. Tôi khóc cho tôi. Khóc vì tất cả những nỗi đau trong tôi. Vết thương trong tôi đang rỉ máu.
Tôi biết tôi không giết Ân, cậu ấy chỉ là đã nhận được một câu trả lời thích đáng cho riêng mình. Nhưng một tiếng nói nào đó vẫn vang lên trong tâm khảm, rằng: Đừng dối lòng nữa Thuỵ. Ân vì mày mà chết. Sau khi chúng tôi không làm tình được với nhau, sau khi cành củi khô giữa dòng nước lũ cuối cùng là tôi của Ân đứt gãy. Hy vọng cuối cùng, ngôi sao cuối cùng vụt tắt…Thì cậu ấy đã chọn cái chết để kết thúc tất cả.
Hoá ra Ân không chỉ muốn kết thúc suy nghĩ về tôi, mà là suy nghĩ của cả quãng đời còn lại.
Nhưng, tại sao cứ nhất định phải là cái chết?
4.
Người nhà của Ân chôn cậu cùng nghĩa trang mà mẹ tôi đang nằm. Hai ngôi mộ cách nhau không xa, nhưng giữa trùng trùng những ngôi mộ khác, thì đứng ở chỗ Ân tôi không thể nào nhìn ra mẹ.
Tôi đứng lẫn trong đám bạn đại học, cúi đầu nghe điếu văn mà lòng trống rỗng. Có đứa khóc nghẹn, có đứa thì im lặng, chúng nó luôn luôn có một sợi dây liên kết với nhau. Chỉ riêng tôi là nằm ngoài sợi dây đó. Tôi mang một bí mật của Ân, không có ai biết, mãi mãi là như vậy. Cái chết của Ân nhất định không phải là tai nạn bất ngờ, mà đó chính là lựa chọn của cậu ấy. Nhưng tôi hiểu, thà cứ nghĩ đó là một tai nạn bất ngờ còn hơn biết được chuyện chúng ta đang sống, mà người thân thương lại chọn cách rời bỏ chúng ta không một lời giã từ.
Lúc tôi ra về, bất ngờ gặp anh gia sư ở đầu con đường đi vào nghĩa trang. Anh vẫn mặc áo trắng, đây là đồng phục ở công ty anh. Có lẽ anh đã chờ tôi từ rất lâu, bởi cả mảng áo đã thấm đẫm mồ hôi.
Tôi cố tỏ ra thật tự nhiên để mỉm cười chào anh, nhưng ngay chính bản thân tôi còn thấy nụ cười ấy thật gượng ép. Anh cũng cười, nhưng là cười buồn cho thái độ của tôi. Anh bước đến, đút tay vào túi quần, thở ra một hơi rồi nói: “Anh đến thăm mộ mẹ em, đột nhiên thấy em ở trong đám tang này.”
“Mình ra tạm đâu đó nói chuyện nhé.” Tôi tránh không nhìn anh. Dù trong lòng đang tự hỏi anh đến thăm mộ mẹ tôi làm gì?
Nhưng khi đang định bước qua thì khuỷu tay tôi bị anh giữ lại, cái nhìn của anh xoáy thẳng vào tâm trí của tôi như một mũi khoan nhọn. Anh không để tôi kịp phòng thủ đã nói: “Về nhà anh thì sao?”
Tôi đứng lặng một hồi, trợn mắt nhìn anh. Bỗng dưng tôi hiểu được phần nào cảm giác bàng hoàng và hơi ghê tởm của anh sau khi tôi nói có thể làm tình với tôi hay không. Lúc này anh ở trong mắt tôi méo mó đến rợn người, anh khiến tôi muốn xa lánh. À không, muốn chạy trốn.
Tại sao con người lại khó hiểu như vậy? Chỉ một xúc cảm cũng khiến họ thay đổi quyết định. Như tôi vốn là người sống không mục đích, hờ hững với tất cả nên dễ hành động theo cảm tính. Tôi không biết được đích xác thực sự bản thân muốn gì khác ngoài làm tình. Dường như đó là ham muốn mặc định được cài sẵn trong đầu. Nhưng sao khi anh nhận lời, tôi lại quay lưng bỏ chạy?
Đã đứng như thế rất lâu, cho đến khi phát hiện ra mình ngột thở. Tôi bỏ lên đằng trước. Trong lòng hy vọng anh sẽ không đuổi theo.
Ân cũng từng giống như tôi thế này phải không? Cả anh nữa? Cả mẹ cũng thế? Tất cả chúng tôi dường như đang tạo ra một vòng lặp. Cái vòng lặp chứa đầy ham muốn dục vọng lẫn tội lỗi ấy khiến chúng tôi khổ sở biết bao. Có hai người đã chọn cái chết để giải thoát. Hai người còn lại thì sống bằng niềm tin không rõ ràng của chính mình. Anh gia sư tin rằng vợ anh sẽ là người xoá đi cái hố đen trong lòng anh. Còn tôi thì hy vọng nhất định mình sẽ làm tình được với người khiến mình có thể cào nát cả linh hồn tù tội này.
Lúc ấy, tôi sẽ biết được vì sao mẹ lại vứt bỏ tôi và bố. Lúc ấy tôi cũng sẽ hiểu được, cái đẹp nguyên thuỷ mà anh gia sư thấy khi làm tình với mẹ tôi - người đàn bà hơn anh mười lăm tuổi.
Ra đến ngoài, tôi lại lần nữa bị anh gia sư kéo lại. Lần này đã quyết liệt hơn. Tôi cũng không vừa mà gạt tay anh đi. Anh lại nắm lấy, kéo lại. Tôi càng giận giữ thì anh càng điên cuồng chế ngự, để đến cuối cùng tôi không biết mình đã bị anh ôm vào lòng tự lúc nào.
“Anh thương em.” Tiếng của anh như một tiếng nấc nghẹn ngào. Trong tôi như có gì đó vỡ tan.
“Thương hại em phải không?” Tôi nén lòng hỏi.
“Có lẽ vậy.”
Tôi chua xót cười: “Anh thẳng thắn quá!”
“Em luôn là một cô bé gai góc. Nếu anh nói không phải, em sẽ bỏ đi. Anh thà để em coi thường anh.”
Tôi đẩy anh ra, ngẩng đầu lên nhìn xem khuôn mặt anh lúc muốn khiến cho người khác phải quỳ gục xuống dưới chân mình là như thế nào. Đó là một khuôn mặt lạnh lùng, quyết tuyệt, không để lộ chút toan tính nào.
“Anh là một con quỷ mưu mô.” Nhếch miệng nói xong, tôi lại bỏ đi. Lần này thì anh không đuổi theo nữa. Anh sẽ không thể đuổi theo tôi. Tôi sẽ không giống như mẹ. Anh có sự thu hút của anh, nhưng một ngày nào đó anh sẽ phải cầu xin tôi. Cầu xin tôi cho anh cái thứ cuồng si phút chốc ấy.
Sau khi Ân chết, tôi chặt đứt tất cả liên lạc của những người có liên quan đến cậu ấy. Tôi thậm chí còn luôn tự kỷ ám thị mình chẳng biết người nào tên Ân và chưa bao giờ cùng một người con trai nào đấy trong tình trạng loã thể.
Dù vậy, thì tôi vẫn không thể quên được. Bởi vì đêm nào tôi cũng mơ thấy cậu ấy. Đêm nào tôi cũng mơ thấy mình đang làm tình với Ân, vô cùng sinh động. Ân và tôi, cả hai hợp nhau đến từng đường máu chảy trong người. Tôi và cậu ấy cuồng loạn trong nhau. Bể trầm luân bên ngoài kia dường như đã chẳng còn là gì so với những điều mà cả hai tự nhiên khám phá ra được từ thứ dục vọng nhầy nhụa này. Tôi thấy Ân điên cuồng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tôi có cảm giác cậu ấy là một người đàn ông mà tôi luôn kiếm tìm. Cậu ấy khiến tôi bị kích thích và bị thu hút. Nhưng…tại sao dù trong mơ tôi đã lên đỉnh, thì cảm giác lúc đó lại là trống rỗng?
Tựa như là một bức tranh không màu. Chỉ có các đường nét, giúp chúng ta nhận thấy rõ được hình thù, trạng thái, nhưng không có nổi một màu sắc tuyệt diệu để gây nên một xúc cảm, hay một ấn tượng trong ta.
Lần nào tỉnh dậy tôi cũng ở trong trạng thái trống rỗng, sinh lực trong người như bị rút cạn hết đi. Đôi khi không chịu nổi cảm giác ấy, tôi bưng mặt khóc. Tôi luôn khóc mỗi khi bản thân không còn lối thoát. Tôi như trở thành một đứa trẻ ngu ngốc, không biết làm gì để bản thân được an toàn.
Anh gia sư không liên lạc với tôi nữa, tôi hiểu anh là kiểu người chẳng bao giờ phải đi van nài ai. Nếu anh là người để cho người ta có hy vọng, có lẽ mười năm trước đã chẳng dứt khoát ra đi.
Tôi chưa bao giờ coi thường anh gia sư, nhưng tôi không thoát khỏi ý nghĩ không muốn gặp anh nữa. Tôi dần dần hiểu ra được sức hút của anh. Dần dần hiểu ra được vì sao năm xưa mẹ lại để anh ra đi. Bà không muốn bị lôi kéo thêm nữa. Và có bà đã nhận ra những tâm tư của tôi. Bà không muốn tôi giống bà.
Nhưng tôi không hiểu được tại sao mẹ lại làm như thế, một người đoan chính như bà, bao nhiêu năm chịu đựng như vậy, vì sao lại đánh đổi tất cả chỉ vì một phút giây ngắn ngủi?
Tôi càng ngày càng trầm đi vì những câu tự hỏi kiểu như vậy. Tôi luôn hỏi mình nhưng không bao giờ trả lời được. Con người tôi như muốn nổ tung vì tò mò và càng tò mò thì tôi càng ham muốn. Tôi vẫn chưa quên được Ân, chưa bao giờ quên được cậu. Ân như một dấu vết trong cuộc đời của tôi, dù là tốt hay xấu, thì tôi cũng không thể nào xoá cậu ấy đi được. Nhiều khi ngẫm nghĩ, tôi phải nhếch môi giễu cợt trong tâm tâm rằng: Ân chưa chết đâu, cậu ấy chỉ hoá thành quỷ trong lòng mày mà thôi.
Phải, có lẽ Ân đã phần nào đó hoá thành quỷ. Hoặc là hoá thành sức mạnh khiến con quỷ dục vọng lớn gấp đôi trong tôi.
5.
Mẹ tôi từng bảo có những vết thương không bao giờ chảy máu, không bao giờ đau, chỉ tồn tại trong lòng như một sự tất yếu. Giống như việc chúng ta có mặt trên cuộc đời, chúng ta là một chấm nhỏ trong cả một tổ hợp dấu chấm. Thì vết thương mà mẹ nói đến cũng vậy, nó là một đặc điểm của chúng ta, hình thành lên chúng ta.
Mẹ tôi từng bảo: “Mẹ đã sống gần nửa đời người để đi tìm hình dáng của vết thương, muốn truy đến tận cùng gốc rễ. Nhưng Bé ạ, mẹ càng truy cùng thì càng thương đau, càng dấn sâu vào niềm thương đau ấy. Tò mò đúng là căn nguyên của mọi nỗi khổ.”
Tôi hiểu được điều ấy, nhưng cũng giống như mẹ, tôi không còn đường lui nữa. Tôi đã dành mười năm cuộc đời để tự ấn vết thương ấy thành chảy máu, đến nay nếu dừng lại, thì trong lòng sẽ có một vết sẹo hằn sâu.
Tôi đặt vé máy bay rời khỏi thành phố vào một ngày cuối đông, mọi đồ đạc đã được dọn gọn gàng, chỉ chờ người đến chở. Tôi bán rẻ số đồ đạc đó cho hai cô sinh viên đại học cùng khu trọ, với giá gần như cho. Bà chủ nhà cũng muốn níu kéo tôi ở lại, vì hiếm có người thuê dài hạn được như tôi. Nhưng năm năm ở đây chỉ là tạm bợ, tôi chưa bao giờ coi nơi đây là nhà của mình. Từ khi nhìn thấy mẹ và anh gia sư… “nhà” đã không còn tồn tại trong tôi.
Mọi nơi trú ngụ đều không thích hợp. Ngay chính mẹ - người tôi thương yêu nhất đã khiến tôi trở nên mất niềm tin với tất cả, nên ở đâu cũng cảm thấy rồi sẽ có người làm tổn thương mình.
Tôi không nói cho bố biết sẽ rời khỏi thành phố này. Trong cái lạnh cắt da cắt thịt, tôi đứng bên ngoài một quán ăn của Nhật Bản gọi điện cho bố. Dường như ông rất mừng khi thấy tôi chủ động gọi điện, đó cũng chính là lý do khiến tôi không thể nói với ông việc vài tiếng nữa, tôi sẽ lên máy bay và rời đi.
“Hôm nay dì làm nhiều món lắm, hay con về nhà ăn cơm với bố đi.”
Tôi gượng cười: “Dạ thôi, để khi khác bố ạ.”
“Lâu lắm rồi bố chưa được nhìn thấy con gái của bố.” Ông nhấn mạnh vào hai từ Con Gái khiến tôi giật thột. Phải rồi, tôi là con gái ông, là đứa con gái duy nhất của ông. Nhưng trong tôi mang theo tội lỗi của mẹ, tôi không thể gặp ông.
Im lặng một lúc lâu, tôi mới nói: “Rồi con sẽ về thăm bố. Trời lạnh lắm, bố nhớ giữ gìn sức khoẻ nha bố.”
Bố cũng lặng đi, tôi biết ông đang thất vọng.
“Giỗ mẹ năm nay con đã không về nhà rồi. Thuỵ, đến bao giờ con mới chịu tha thứ cho bố?”
Tôi không biết rằng bố lại nghĩ tôi đang thù hận ông.
“Vì lý do gì hả bố?”
“Về chuyện bố đi bước nữa.”
Tôi cười: “Không phải đâu bố. Con chân thành cảm thấy vui khi bố có được bến bờ mới. Dù sao thì…” Tôi hơi ngừng lại. Tránh nói đến mẹ. “Dù sao thì càng về già nỗi cô đơn sẽ lại càng rộng lớn.”
“Thế vì điều gì mà con không muốn gặp bố?”
Vì con mới là người không đáng để bố tha thứ. Vì cuộc đời bố đã bất hạnh lắm rồi bố ơi! Con xin bố, xin bố đừng khiến con càng ngày càng nghĩ mình là một đứa con bất hiếu và tồi tệ.
Tôi nuốt xuống cổ họng những lời sắp tuột khỏi lưỡi, rồi đẩy ra những câu nói khác: “Con chỉ cảm thấy không quen lắm với dì. Không phải con ghét bỏ gì dì đâu, nhưng…bố biết mà, nếu con là một đứa trẻ thì con sẽ thấy tự nhiên và thoải mái hơn.”
Bố tôi thở dài: “Cũng phải. Vậy bố đến gặp con nhé?”
Tôi giật mình, nói dối không suy nghĩ: “Con đang đi công tác bố ạ!”
“Lại công tác à? Ở đâu?”
“Xa lắm, nói chung là phải đi máy bay. Lúc nào về thành phố con sẽ đến gặp bố nhé.”
“Ừm…” Giọng bố thoảng qua một nỗi buồn. “Con cũng phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé.”
“Vâng ạ!”
“Mà này…Con hai chín rồi đấy.” Bố tôi khéo léo nhắc nhở.
Tôi mệt mỏi, cúi đầu đáp: “Vâng, con biết điều ấy. Nhưng có nhiều chuyện khó nói lắm bố ạ.”
“Bố cũng không ép con. Bố sợ con lao lực vì công việc quá thôi. Lần nào gọi điện cũng thấy con bận rộn.”
Thật tội lỗi làm sao khi nghe bố nói vậy.
“Con sẽ cố gắng thu xếp.”
“Bố chỉ muốn con được sống hạnh phúc thôi. Đừng gượng ép. Nếu con không muốn thì đừng cố tìm một ai đó chỉ để thoả mãn cái điều mà bố hằng mong chờ. Nhưng con cũng không còn trẻ, thời gian sẽ chẳng đợi ai cả. Con sẽ không thể nào hiểu được nỗi cô đơn của người già đâu.”
“Vâng, con biết. Bố nghỉ sớm đi.”
Những cơn gió như mấy lưỡi dao cắt lên da, chiếc áo mỏng bay bay như để đón tiếp chúng. Nói chuyện với bố xong tôi đứng ngoài một lúc mới trở lại bàn ăn. Cơm đã nguội, tôi chưa ăn một chút nào. Đột nhiên chẳng muốn ăn nữa, vì cơn đói đã qua rồi. Nhưng tôi vẫn bắt mình ăn, vì tôi có chuyến bay vào lúc chiều tối.
Ngồi bên trong ngắm đường phố qua ô cửa kính, tôi chợt nghĩ có lẽ sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa. Tôi muốn quên đi tất cả, muốn bắt đầu lại từ đầu. Hoặc là tôi vẫn sống vì muốn tìm một người để làm tình, nhưng cũng là tìm kiếm người có thể chung sống được với mình suốt cả cuộc đời. Bởi nếu tôi có thể làm tình được với họ, chắc chắn họ là người hợp với tôi. Chúng tôi không sẽ không tan vỡ chỉ bởi vì không thoả mãn được nhau.
Thật ra cũng may mắn vì lần này ở công ty tôi có đợt chuyển công tác, tôi đã xin vào danh sách ấy. Dù sao ở nơi này tôi cũng không quen thân ai, công việc làm ở mức độ vừa phải, nơi phải đến nói là hoang đảo cũng được, nói là một vùng đất mới phải tìm hiểu và khai phá tài nguyên cũng được, nhưng cả tôi và mọi người đều không có lý do gì để giữ tôi lại.
Tôi nghĩ chuyển đến một nơi tĩnh lặng, tâm hồn tôi sẽ thanh thản hơn là ở đây.
Bước ra khỏi quán ăn, tôi định sẽ ra sân bay luôn. Nhưng vé máy bay không ở trong túi, tôi cũng không biết mình đã để ở đâu. Sau khi nhận vé ở cơ quan, rõ ràng tôi đã để ở bên trong này, và giờ thì không thấy nữa. Tôi không phải người đãng trí, càng không phải kẻ bất cẩn…Nhưng tôi vẫn tự cho rằng có lẽ tôi đã để quên ở một nơi nào đó.
“Bé Nhỏ…” Trên đời này, chỉ có người thứ hai sau mẹ gọi tôi như thế. Đó là anh gia sư.
“Anh vừa đến nơi em ở trọ, bà chủ quán đưa cho anh cái này.” Anh giơ vé máy bay ra trước mặt tôi. Đồng thời nở một nụ cười ấm áp.
Hai tháng không gặp anh, trông anh như già đi cả chục tuổi. Cũng phải, anh đã gần bốn mươi tuổi rồi, làm sao trẻ mãi như hồi hai mấy được.
“Tại sao anh biết em ở đây?” Tôi bình thản cầm lấy vé máy bay, hỏi.
“Tình cờ thôi.”
“Em phát hiện ra anh rất hay tình cờ gặp được em.” Tôi mỉa mai.
Anh cúi đầu cười, che giấu đi tâm trạng bối rối như bị ai đó phát hiện ra bí mật của mình. “Chỉ là lo lắng cho em thôi.”
“Lo lắng?” Tôi tiếp tục hỏi bằng giọng điệu mỉa mai và giễu cợt.
Anh gia sư không tỏ ra bối rối nữa, anh ngẩng đầu nhìn tôi, tỏ ra hiền từ: “Anh sợ em sẽ biến mất.”
“Tại sao?” Chẳng lẽ anh sắp cầu xin tôi?
“Đừng hỏi nữa. Vì giờ em đúng là sắp biến mất thật. Anh lo lắng không thừa phải không?”
“Nếu em không hỏi anh thì em biết gì về con người anh đây?”
“Từ lúc nào em lại trở nên sâu cay như thế hả Thuỵ?”
Tôi im bặt, bắt đầu ngẫm nghĩ. Cuối cùng, tôi buồn buồn đáp: “Em cũng không biết nữa.”
Anh gia sư bước tới, nắm lấy tay tôi. Anh nhìn ngắm bàn tay ấy, mân mê như đang nung nấu một ý đồ. Rồi anh kéo tôi đi, trong khi tôi vẫn còn đang chờ đợi anh sẽ nói ra điều anh sắp làm.
Tôi gắt lên: “Anh đi đâu đấy?”
“Anh không thể để em đi được.”
Tôi dừng lại, cố gắng vùng tay ra khỏi tay của anh, nhưng anh đã biết trước được tôi sẽ làm vậy nên nắm rất chặt. Anh vẫn lôi tôi đi, dù cho tôi có cố gắng dừng lại thế nào. Vừa lôi kéo, anh vừa nói: “Anh không thể để em đi, Thuỵ à!”
“Sao lại không?”
“Em cứ coi như anh là một thằng bệnh hoạn muốn giữ em bên đời. Rằng anh là một thằng đàn ông có vợ nhưng luôn quấn quýt bên cuộc đời em âm thầm.”
“Nói cho tôi biết vì sao?” Tôi gần như hét lên, đã có một vài ánh mắt đâu đó ngoái nhìn. Họ lo lắng cho tôi, hay là tò mò nhỉ?
Anh vẫn không dừng lại, bình thản đi qua những ánh mắt xung quanh. Bước chân của anh dứt khoát, và tôi biết cả cuộc đời nó vẫn sẽ bước dứt khoát như thế. Tôi nhớ cái lần anh ra đi cách đây mười năm, tôi không được chứng kiến những bước chân này. Có lẽ mẹ tôi đã chứng kiến. Mười năm sau mẹ tôi không còn nữa, nhưng tôi thì vẫn còn ở bên đời anh, rồi lại phải nhìn sự quyết liệt và tàn nhẫn của anh.
Đến con ngõ dẫn vào nhà trọ nơi tôi thường ở, anh dừng lại. Cả hai đã thấm mệt, giữa trời mùa đông mà mồ hôi vẫn thoát ra được qua từng lỗ chân lông. Tôi thấy lạnh vì nó. Anh gia sư buông tay tôi ra, tôi đã chẳng còn đủ xúc động để chạy thoát khỏi anh nữa. Thay vào đó là một cảm giác tò mò và chờ đợi. Tò mò muốn biết lý do vì sao anh không muốn để tôi đi. Còn chờ đợi, tôi muốn chờ anh cầu xin tôi.
Chỉ còn ba tiếng nữa là chuyến bay sẽ bắt đầu.
Anh gia sư lại lấy thuốc ra, nhưng không hút. Anh chỉ đóng mở nắp hộp thuốc, nhìn nó như đang nhìn vào từng phân tử cấu tạo nên nó.
Tôi hơi mất kiên nhẫn, bắt đầu nói: “Dù sao thì anh vẫn phải nói cho em một lý do để em thuyết phục chính bản thân ở lại. Tâm trí em đã không còn ở nơi đây nữa.
Anh nhếch miệng, ngẩng đầu hỏi lại tôi: “Vậy nó ở đâu? Em đã bao giờ rời thành phố này đâu?”
Tôi nhìn anh, không thèm che đi sự bối rối của mình. Anh nói đúng, tâm trí tôi mãi mãi ở đây, vì tôi đã biết được những mảnh đất khác thế nào đâu.
“Nhưng em không muốn ở đây nữa. Em không muốn nhìn thấy anh nữa.” Vế cuối cùng tôi chỉ muốn để anh biết sự cùng cực của tôi. Khát khao được thoát khỏi cái nơi có con người khiến tôi không thể chiến thắng được.
“Thuỵ.” Lúc này anh mới hút thuốc, điếu thuốc bốc khói nghi ngút giữa trời mùa đông lạnh lẽo. Thật cô lạnh! “Em chưa bao giờ thắc mắc về chuyện vì sao đám tang của mẹ anh lại bất chợt xuất hiện ư?”
“Vì anh muốn chia sẻ với em.”
“Nếu trong lòng em anh là một người đầy nhân hậu như vậy, thì tại sao giờ em lại sợ hãi mà chạy trốn anh?”
“Em không biết.” Tôi trả lời trớt quớt, cố gắng không nhìn vào mắt anh.
Anh gia sư cười, khói thuốc theo cái cười bung ra rồi tan biến ngay tắp lự. Anh nói: “Vì trước khi chết mẹ em đã gọi điện cho anh.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Mẹ em ư?”
“Em chỉ quay cuồng với những suy tưởng và ham muốn của em mà chẳng bao giờ chịu để ý xung quanh để tìm cho mình câu trả lời về những suy tưởng về ham muốn.” Anh gia sư cũng nói giống như Ân vậy.
“Mẹ em đã nói gì?” Tôi không quan tâm đến những lời nhận xét của anh mà hỏi.
“Mẹ em nói xin lỗi anh!”
“Mẹ em? Đã xin lỗi anh ư?” Thật nực cười. Và tôi đã cười.
“Rất buồn cười, đúng không?”
“Còn hơn cả buồn cười. Hoang đường. Rõ ràng anh đang bịa ra, tôi không tin anh đâu.”
Anh gia sư cười một nụ cười như tôi trước đó, khuôn mặt của anh già nua đi theo cái cười. Giống như anh đang đến giai đoạn cuối đời, nụ cười chỉ là một hồi quang phản chiếu lại những gì anh thấy được trong cõi nhân sinh này.
“Em nghĩ em nhìn được những gì? Em nhìn nhận và gói gém tội lội cho mọi thứ theo những gì em nhận lấy. Vết thương của anh cũng đau, nó khiến chúng ta mù quáng và thù ghét. Anh cũng vậy, và mẹ em cũng thế. Nhưng vì sao lại chỉ có một mình mẹ em tỉnh ngộ? Và tại sao cứ phải đến lúc cuối đời như bà mới tỉnh ngộ? Lời xin lỗi của mẹ em, không chỉ dành cho anh. Mà còn dành cho cả em, cả mẹ nữa.”
Lời nói tôi như bị tắc lại dưới cuống họng, cuối cùng phát ra thành những câu đứt quãng: “Hai người…đã biết…”
“Thuỵ ơi, em còn từ chối chuyện phải trưởng thành đến bao giờ nữa? Sao em cứ mãi sống trong cái hồi ức của tuổi mười tám như vậy? Chúng ta, tất cả, đều không thể.”
“Mẹ tôi có phải vì thế nên đã tự tử?”
Anh gia sư vứt thuốc xuống, thở dài và nói: “Không. Nhưng mẹ em rời khỏi bố em, phần nhiều vì cảm thấy tội lỗi với chính em. Giả như em cứ gào khóc và buộc tội bà thì hơn. Chúng ta hình như đều tàn nhẫn ban cho nhau những hình phạt đầy dằn vặt và mỏi mệt như thế.”
Tôi liên tục lắc đầu, liên tục phủ nhận: “Anh đang lừa em, anh đang muốn giữ em lại thôi.”
“Phải, anh muốn giữ em lại. Nên mới nói cho em biết sự thật. Chỉ có làm em đau, làm em chết đi một lần, chết đi cái khát vọng vứt bỏ tất cả thì em mới chịu ở lại đây.”
“Tại sao? Tại sao lại không cho em được giải thoát? Tại sao cứ phải là anh? Tại sao lại cứ phải ở lại bên anh?” Tôi mếu máo nắm lấy vai áo anh và hỏi dồn dập.
Anh đỡ lấy tôi như đỡ lấy một con chó bị thương. Anh áp đầu tôi vào ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve âm yếm: “Ngoan. Những gì anh làm hôm nay em hãy nhớ lấy, chỉ là vì anh không muốn để em đi. Em là một phần máu thịt của anh, một hồi ức không thể phai nhoà dù là một trăm năm nữa.”
“Em không muốn ở bên anh.”
“Mẹ em muốn vậy. Giá gì em không nhìn thấy điều đó, giá gì em không biết mẹ em là ai, anh là ai, giá gì…”
“Em thực sự không biết mẹ em là ai. Chúng ta đều không thể nào nhìn vào sâu thẳm trong linh hồn nhau. Nên cứ bơ vơ, cứ lạc lõng, cứ đa nghi và thiếu an toàn.”
“Em biết, em biết mẹ là ai. Chẳng qua là em vẫn không chịu chấp nhận thôi.”
Tôi bất ngờ không chịu ngoan ngoãn nữa mà vùng ra khỏi người anh, tôi lùi lại, nhìn anh bằng một ánh mắt xa lạ. Lần này thì anh mới là người khiến tôi không thể biết được bộ mặt thật. Tôi lại lâm vào những hoang mang bất tận, nhưng câu hỏi mong muốn ai đó hãy giải đáp. Có phải càng bên nhau lâu, chúng ta lại càng cảm thấy người ấy không phải là người mà chúng ta đã từng quen? Rồi bạn sẽ chấp nhận? Nhưng tôi thì không. Tôi không chấp nhận. Tôi xa lạ lắm. Tôi đơn côi lắm!
“Em không thể chịu nổi anh nữa, em phải đi, phải đi…” Tôi lẩm bẩm, dần dần lùi lại. Như đang tìm đường chạy trốn khỏi móng vuốt của kẻ thù, tôi luống cuống sợ hãi.
“Bình tĩnh đi Thuỵ, em lại xúc động quá rồi. Đừng nghĩ gì nữa, hãy đơn giản mọi thứ.”
“Không, em phải đi, đi khỏi nơi đây.” Nói rồi tôi quay lưng bỏ chạy, tôi chạy băng qua đường, không để cho anh gia sư kịp bắt lấy nữa. Đèn đỏ, xe lao vụt qua vội vã. Lúc ngoảnh lại, tôi chỉ thấy anh gia sư hiện lên vẻ tuyệt vọng và bất lực.
Tôi mặc kệ, mặc kệ vì sao mẹ tôi lại muốn gán đời tôi cho anh gia sư - người từng là người tình của bà. Tôi mặc kệ vì sao mẹ lại cảm thấy có lỗi với tôi lại dành cho tôi một sự sửa chữa tệ hãi như vậy. Tôi chỉ biết rằng mẹ tôi đã không còn nữa, hãy để bà yên nghỉ. Tôi cũng sẽ yên nghỉ, con tim tôi ở lại vùng đất này. Khi đến một thành phố khác, tôi không còn là tôi nữa. Tôi sẽ sống trong thể giới trống rỗng của tôi, đi tìm một cái gì đó nhờ nhờ và hoang đường. Đó có thể là dục vọng, hoặc không là gì cả. Bởi nó chưa kịp thành hình, chắc tôi đã chết rồi.
6.
Mộ của Ân chưa kịp xanh cỏ đã bị tôi khóc ướt đẫm! Tôi cảm giác như thế. Tôi đã khóc rất lâu, rất lâu trước mộ cậu ấy. Nhưng Ân sẽ không nghe thấy nữa, cậu ấy trở nên hờ hững với tất cả rồi. Tôi bỗng dưng hiểu được vì sao Ân lại muốn làm tình với tôi, cho dù rất có thể trong lòng cậu ấy đã chắc chắn sẽ không thể được. Bởi vì Ân cũng muốn biết tôi là người ra sao. Sự thu hút của tôi chính là sự tò mò trong lòng cậu ấy. Cũng như tôi tò mò anh gia sư. Và càng tò mò thì càng muốn dấn thân.
Nhưng làm sao được hả Ân, làm sao chúng ta biết được đối phương như chúng ta biết về bản thân chúng ta. Tôi khóc vì tôi cảm thấy những người như chúng tôi tù túng và ham muốn quá. Chúng tôi không chịu chấp nhận nhau, dù bị nhau lôi kéo. Ân lại càng thế, cậu ấy không ham muốn ai vì cậu ấy đã chấp nhận chỉ riêng bản thân mình. Ân thà chết cũng không dung nạp ai vào cuộc đời của cậu ấy, kể cả tôi. Sao lại có thứ cuồng si đến như vậy, say mê bản thân, nghi ngờ nhân loại và rồi cứ hoang tưởng đến một thứ không có thật như thế?
“Nếu như người đàn ông ấy quay lại, ông ấy nói muốn làm tình với cậu một lần nữa, có phải cậu cũng sẽ vứt hết thảy mọi thứ mà tan biến vào trong ông?” Tôi lẩm bẩm hỏi Ân. Và gần như đã chắc chắn.
Nếu như lại lần nữa quay về năm mười tám tuổi, tôi vẫn sẽ nhìn mẹ và anh gia sư ở trên chiếc bàn ăn ấy, tôi vẫn đam mê thứ dục vọng tự cho không xuất phát từ phía mình. Tôi vẫn chọn lựa như vậy, đó là số phận của tôi, sự mù quáng của tôi.
Sau đó tôi đi đến nhà anh gia sư, đứng trước đó một hồi lâu. Tấm vé máy bay vẫn nằm trong túi, nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì nữa. Anh gia sư nói đúng, anh đã khiến tôi chết ở nơi đây. Tôi không thể bay đi đâu được nữa, tôi bị giam lỏng trong hồi ức của chính mình.
Lúc ra mở cửa cho tôi, anh chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Anh như biết được tôi sẽ quay về bên anh, ngoan ngoãn như một con chó trung thành dù anh có đi đâu, có vứt bỏ tôi, có đày đoạ tôi thì tôi vẫn chạy theo và ở bên anh mãi mãi.
Anh mở cửa cho tôi vào nhà, vẫn tự nhiên như vậy, anh rót nước mời tôi uống, anh dẫn tôi vào phòng ngủ của anh, lấy cho tôi xem một tấm bưu thiếp của mẹ, trong đó, mẹ viết rằng để tôi lại cho anh. Anh đã chiến thắng, bởi vì mẹ biết tôi sẽ như mẹ. Nếu tôi rời xa anh, tôi cũng sẽ chết như mẹ thôi. Mẹ muốn tôi sống, còn sống để khám phá cuộc sống này. Khám phá những điều tươi đẹp hơn, đẹp hơn cả thứ cảm giác bà nhận được trong những lần ái ân.
Khi đặt bức thư xuống, mắt tôi ráo hoảnh. Tôi chẳng buồn khóc nữa, khi mọi điều đã được đáp trả. Mọi câu trả lời đều không còn nghĩa lý nữa, bao năm qua rốt cuộc tôi cần nó làm gì trong khi đáng lẽ tôi phải sống tiếp? Tôi nhếch môi cười với anh, nụ cười đầy bí ẩn. Không, tôi sẽ không giống mẹ. Bởi tôi đã chết ngay cả khi đang sống. Mẹ sẽ không hiểu được khi nhìn thấy mẹ trong vòng tay anh, tôi đã chết một lần rồi. Hai người mà tôi trân trọng, đã khiến tôi chết đi.
“Vợ anh vẫn chưa về à?” Tôi hỏi bâng quơ.
Anh hiểu ý, mỉm cười gật đầu.
“Có thể em chỉ đang tự lừa dối mình, bào chữa cho sự thức dậy của dục vọng vào mười năm trước.”
“Đó vừa là một món quà, vừa là một thứ tội lỗi!”
Anh bước tới, nắm lấy vai tôi. Rồi nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
“Chúng ta đều sinh ra từ tội lỗi, nhưng đó là sự tội lỗi thiêng liêng. Anh mong em dứt bỏ được quá khứ. Anh muốn giúp em Thuỵ ạ!”
Tôi cố gắng thật tự nhiên với sự đụng chạm xác thịt này, nói tiếp: “Em sống mười năm vì ham muốn tình dục, đến cuối cùng mới hiểu được sự khổ sở của mẹ. Em không có đủ tư cách để tha thứ cho mẹ, mẹ đã chết rồi, chẳng ai phán xét kẻ đã chết.”
“Em chọn cách quay sang anh, phải không?”
“Em đã quá sức để lại mười năm tìm câu trả lời cho mình từ một người khác nữa. Nhưng anh là kẻ không biết lỗi lầm của mình.”
“Phải” Anh cười nhẹ nhàng khiến tôi có phần hơi bực bội. “Và em đã đến đây, để khiến anh phải nhận ra lỗi lầm đó?”
“Không, như em đã nói, em muốn thoả mãn dục vọng của bản thân. Không có toan tính, không có đấu tranh, không có kiếm tìm càng không có thù hận.”
“Anh không muốn thế…Anh muốn em khắc sâu anh. Anh muốn em thanh thản. Chúng ta sẽ không dằn vặt nữa.”
“Anh chỉ muốn người ta đến tìm anh vì anh thôi.” Tôi thay anh nói lên suy nghĩ của anh. “Ham muốn của anh, là khiến người khác phải phụ thuộc vào anh. Y như người đàn ông đã hãm hiếp Ân. Nếu hôm nay em không đến thì anh cũng sẽ tìm em mà hãm hiếp, và anh sẽ cô đơn khi em không phục tùng.”
“Em lại tự suy diễn.”
“Cứ cho là vậy, cứ cho là em đang vì quá ham muốn anh mà bị chi phối. Nhưng em sẽ không phục tùng anh, em sẽ tự tìm cách cứu vớt bản thân mình.”
Rồi chúng tôi lao vào nhau như những con thiêu thân, giống hệt với hình ảnh mẹ và anh của mười năm về trước. Anh đẩy tôi xuống, đè tấm thân tráng kiện lên tôi, nhẹ nhàng bóc tách tôi như bóc một gói quà đầy thi vị. Chân tôi vòng qua hông anh, đẩy anh mạnh mẽ thêm nữa. Làn da cọ xát vào nhau, ước gì nó có thể toé lên một ngọn lửa thiêu sống cả hai.
Khi anh đâm xuyên qua tôi, tôi mở trừng mắt trống rỗng. Tôi tan vỡ thành muôn ngàn mảnh. Những hồi ức dần dần qua đi, chỉ còn những tiếng rên rỉ xiết xao và đau đớn. Dục vọng không thể chiếm lấy toàn bộ linh hồn tôi, và nó mãi mãi sẽ không thể nào chiếm trọn được linh hồn ai cả. Tôi bám vào lưng anh, bấm ngón tay vào như muốn thọc sâu vào tầng tầng lớp lớp cơ thể. Anh có thật hay không? Anh có phải là câu trả lời tôi đã tìm kiếm suốt mười năm trời? Các thớ thịt căng ra, tràn trề những xúc cảm tôi chưa bao giờ gặp phải, tôi thấy mình muốn nổ tung hoặc là giết chết người đàn ông này.
Nếu như năm đó mẹ tôi giết anh, thì người nằm trên tôi sẽ là một người khác. Ân nói đúng, đôi khi mọi chuyện không thuộc về lỗi lầm của ai, nó chỉ xảy ra theo lẽ tự nhiên. Nếu tôi là một nô lệ dục vọng của chính mình, thì chỉ cần là người khiến tôi thoả mãn, chỉ cần vậy thôi.
Và khi tôi dùng gạt tàn thuốc trên chiếc kệ gần đó đập vào đầu anh, tôi vẫn có cảm giác sung sướng của tình dục. Anh là người có đủ sự thu hút để khiến tất cả đàn bà trên thế giới này đổ gục. Nhưng anh không biết rằng, họ say mê sự bí ẩn của anh, mà có hiểu anh là ai đâu!
Như thứ cuồng si và ham muốn ẩn trong họ. Họ có hiểu gì về nó đâu.
Kể cả có đâm sâu vào quả tim của anh, thì cũng không thể đâm vào được linh hồn anh. Kể cả có được thoả mãn, nhưng rồi tôi sẽ lại phải tự hỏi cảm giác ấy là gì? Là gì mà khiến tôi vụn vỡ, rồi lại khiến tôi hồi sinh.
Có những thứ dù chỉ là cảm giác, nhưng lại đủ sức mạnh để khiến chúng ta trở nên ham muốn như thế đấy. Cho dù nó chỉ là một khoảnh khắc, cho dù có phải vứt bỏ tất cả để đạt lấy. Rồi cuối cùng dằn vặt ta đến chết không thôi.
Nhìn anh gục lên ngực mình, im lìm không động đậy. Anh vẫn đang ở trong tôi, tôi có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và căng tràn ấy. Tôi không hề hoảng hốt, cũng không hả hê vui sướng. Tôi chỉ thấy trống rỗng. Phải, là một cảm giác trống rỗng. Không còn lại gì cả, không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn hưởng trọn lấy sự cao trào mà tâm sinh lý đã chạm tới. Nhưng rồi thực tại vẫn phải trở về, khi nó trở lại, tôi vẫn phải đẩy anh ra xa.
Đẩy anh ra xa. Thật xa khỏi cuộc đời tôi. Và rồi, tôi sẽ trở lại sự luẩn quẩn của chính mình, anh vẫn là ai đó ám ảnh tôi. Hoặc rồi một ngày nào đó tôi sẽ giết chết anh, để cắt đứt tất cả. Chỉ tiếc là không phải lúc này, không phải bây giờ. Tôi sẽ chờ đợi đến khi anh khiến tôi chân thành mà tan vỡ, vui sướng đến cùng cực, muốn gạt đi tất cả cuộc đời mình.
Một ngày nào đó, bên cạnh tôi sẽ chẳng còn ai.
Tôi cũng sẽ cô đơn mà tan biến.
Và sẽ chẳng có ai trả lời.
Hết.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét