Thứ Tư, 24 tháng 1, 2024

Truyện dài - Mắt yên [1]


MẮT YÊN

CHAP 1

Nàng ngả đầu xuống một cánh tay, còn tay kia nàng dùng để mân mê cốc cà phê đã cạn. Nhìn ngang có thể thấy cơ thể của nàng uốn gần giống hình chữ L. Chân nàng vắt chéo. Đung đưa, đung đưa. Đôi mắt nàng càng lúc càng mở to vì cố chú ý đến cốc trà bưởi mật ong trước mặt. Trên thành nhựa trong veo đọng những chấm nước li ti sau khi hơi lạnh đã tan hết, nàng tin chúng đang ẩn giấu một bí mật. 

Quán cà phê buổi tối có phần vắng vẻ, những chiếc bàn đã được lau bóng loáng nhưng không ai ngồi. Đèn vàng ũng buông phủ, nhuộm không gian một sắc thái ủ dột. Vài ba nhân viên ở quầy rủ rì cười đùa. Một người ngồi trong góc, khuôn mặt bị che bởi laptop. Thi thoảng nàng lại thấy có tiếng lạch cạch, lạch cạch từ bàn phím bên ấy dội tới. Rất phẫn nộ. Nàng không muốn tìm hiểu nên cứ nằm yên như vậy trên bàn, cả người thả lỏng như đang tập yoga.

Nàng buồn chán đến mức phải nhìn sự buông lơi của những hạt nước này, nhưng rõ ràng là chúng không rơi nếu không có gì tác động vào. Vậy là nàng dùng ngón tay được đắp những chi chít sà cừ gõ vào thành cốc, những hạt nước rung rinh rơi xuống. Nàng lật đầu, tựa cằm lên mu bàn tay, quan sát chúng kỹ hơn nữa khi chúng nằm ở trên bàn. Não nàng mở căng ra để đón trọn hình ảnh và thông tin của những hạt nước đem lại. Có chứ, có rất nhiều thông tin trong một hạt nước tí hon! Kích thước của chúng, sự méo mó của chúng khi sắp thấm vào gỗ, màu sắc của vật thể phản chiếu sẽ khoác lên nó cái áo cùng màu, vạn vật lướt qua cũng làm nó ánh lên sự đổi khác trong chớp nhoáng.

Vì quá mải mê quan sát những hạt nước ấy nên nàng quên bẵng thế giới mà mình đang tồn tại. Những âm thanh tắt dần và nàng thấy chỉ có một mình nơi đây. Khẽ đánh mắt như để xác định lại thực tại, nàng bật dậy và toan hét lên. 

Thật may! Một bàn tay gầy xương nhưng đủ sức nặng đã đặt lên vai nàng đúng lúc ấy.

Nàng hốt hoảng nhìn anh - người đàn ông mà nàng quen qua ứng dụng hẹn hò. Hình như nàng chưa biết tên thật của anh, điều này không quá cần thiết cho chuyện sắp xảy đến giữa hai người. 

“Sao thế?” 

Một không gian hoàn toàn khác kéo giật sang, như là nàng đang ở trong một bộ phim và ai đó đã dùng kỹ xảo để nhấc không gian khác ném chồng lên không gian này. Nàng giật mình khi thấy xung quanh chìm ngập trong bóng tối. Rồi mắt nàng mở lớn khi thấy ở trên mình là người đàn ông đã ngăn lại tiếng hét của nàng lúc ở quán cà phê. Nàng không thể nhìn rõ khuôn mặt anh trong điều kiện sáng như thế này. Một khuôn mặt như chất lỏng lẫn lộn màu sắc của đêm và ánh trăng hắt từ ngoài cửa sổ không được kéo rèm. Sâu trong đồng tử của anh là một chấm xám lờ mờ, còn làn môi buông thả kia đang thở những nhịp rất gấp.

“Có chuyện gì à?” Người đàn ông hỏi thêm, có vẻ lo lắng hơn. Anh ta di chuyển hông chậm dần và dừng hẳn khi thấy nàng vẫn im lặng, chăm chú ngắm nhìn mình.

Nàng chỉ đang cố gắng thấy rõ ràng khuôn mặt anh. Y như lúc ánh mắt nàng chiếu tới những hạt nước li ti kia, đó là nhiệm vụ của nàng, sự trân trọng của nàng. Nàng phải nhìn cho kỹ, xuyên thấu tận cùng dù bên trong đó rỗng tuếch. Nàng không cho phép mình được bỏ qua bất kỳ điều gì đã lọt vào tầm ngắm. 

Người đàn ông dần hiện lên với một khuôn mặt hài hoà. Theo nàng thấy thì anh không đẹp trai nhưng trông có vẻ học thức. Mái tóc của anh cứng như rễ tre, điều đó phần nào lý giải cho đôi lông mày đen rậm của anh. Anh khá gầy, xương hàm và gò má nhô ra. Thật may là thái dương anh không quá lõm, nó khiến anh trông bớt dữ tợn. Anh không mặc gì cả và nàng cũng vậy. Làn da của anh có màu xanh, nàng nghiêng đầu. Trong lúc này nó là một màu xanh nhờn nhợt như da của người cá.

Nói thì dài nhưng mọi sự chỉ diễn ra trong một khắc. Những đường nét của anh sau khi hiện rõ trong sự cố gắng của nàng thì ngay lập tức, lại tiếp tục hoà vào cùng với đêm. 

Nàng thấy cô độc. Anh đang cùng với đêm đè lên nàng một nỗi cô đơn thầm kín.

Nàng chợt nhớ ra câu hỏi mà anh đang chờ đợi được trả lời, vội lắc đầu: “Không sao, em căng thẳng thôi.”

“Đây là lần đầu của em à?”

“Dạ không.”

“Vậy sao phải căng thẳng?”

“Em không thể căng thẳng khi đây không là lần đầu được sao?”

Anh bỗng nhiên ngẩn ra, lúng túng đáp: “Ừm, được chứ.”

Nàng mỉm cười tinh nghịch, vòng hai cánh tay quấn lấy cổ anh. Nàng tự tưởng tượng mình là một loài cây thần đang cố dùng những chiếc rễ to cuốn một người xuống lòng đất. 

Giọng nàng vờn nhẹ bên tai anh: “Em tên Thi. Nhớ nhé.”

Anh cau mày, cố để tiếp tục công việc này một cách tự nhiên vì nàng đang làm nó mất đi vẻ tự nhiên bằng những cử chỉ khó hiểu. 

“Được rồi, Thi.”

“Gọi lại tên em đi.”

“Thi.” Mắt anh ta chuyển động ngay sau đó.

Nàng cười. Có tiếng “hừ” ở ngay sau, rất nhẹ thôi. Như giễu nhại, như tiên đoán. Nàng biết anh sẽ gọi nàng như thế, miễn cưỡng giống bao người. Anh sẽ không gọi nàng được như “anh”. 

Không một ai có thể.


Related Articles

0 nhận xét:

Đăng nhận xét