Thứ Tư, 15 tháng 5, 2019

[Truyện ngắn] Đợi mùa hoa nở

Đợi mùa hoa nở



Từ nhỏ, Trí Huân sống cùng mẹ trong một khu xóm nghèo. Mọi người ở nơi đây rất buồn chán, họ đều như bị lấy mất tiếng cười, tất cả chỉ có mệt mỏi. Mẹ rất ít khi có ở nhà, thường chỉ về khi trời đã sáng, ngủ đến chiều và đi ngay sau đó. Trí Huân là một người không có cha! Ngay từ nhỏ, mẹ anh đã nói như thế. Tất nhiên là anh tin những điều mẹ nói. Vì nếu cha anh tồn tại, chắc chắn ông ta phải xuất hiện trước mặt anh, ôm anh ít nhất một lần. Hoặc là ông ấy phải bất ngờ đi ngang qua anh, để lại cho anh một ánh mắt hoặc một cái xoa đầu cũng được. Nhưng ông ta lại không hề xuất hiện, ông ta chưa bao giờ xuất hiện trước mặt và ôm anh vào lòng như anh mong muốn. Thế nên anh tin mình không có cha!


Trí Huân vẫn nhớ như in có một lần vô tình thức dậy, thấy mẹ đang ngồi ở hiên nhà khóc nấc. Lúc đó anh nghĩ có lẽ mình nằm mơ, lại nhắm mắt ngủ tiếp, không hề có bất kỳ suy nghĩ gì. Rất lâu sau đó anh mới biết rằng, đó không phải là giấc mơ. Đó là hiện thực. Và lý do khiến mẹ khóc là vì một người đàn ông.

Mẹ Trí Huân có rất nhiều người đàn ông ở bên cạnh, nhưng anh biết chỉ một người mới có thể làm cho bà khóc nhiều đến vậy. Tất nhiên, đó không phải ba anh. Vì ngay đến chính bà cũng không biết ba anh là ai, thì làm sao người mà mẹ yêu lại là ba được. Trí Huân chỉ biết, mẹ rất yêu ông ta. Trong ví của mẹ có một tấm ảnh đen trắng của người đàn ông đó. Tấm ảnh đã cũ, các đường nét trên khuôn mặt phải nhìn rất lâu mới nhận ra. Ông ta không cười, cả khuôn mặt cương nghị, lạnh lùng. Ông mặc áo sơ mi trắng, đứng chụp ảnh bên cạnh một cái cây, anh không rõ là cây gì. Ở mặt sau của bức ảnh đề dòng chữ nghiêng đổ, nhạt nhòa: “Mùa xuân hai mươi”. Đó là người đàn ông mà mẹ anh rất yêu. Là một thời tuổi trẻ cuồng nhiệt của mẹ, là cả quá khứ xa xăm. Anh biết, cả đời này bà sẽ không bao giờ quên được ông ta.


Năm Trí Huân thi lên trung học phổ thông, anh bất ngờ đậu với số điểm cao và trở thành thủ khoa của năm đó. Mẹ không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu anh rồi đi vào buồng. Đứng ở ngoài cửa, Trí Huân có thể nghe thấy rõ tiếng nấc của mẹ, vừa hạnh phúc mà lại vừa đau đớn. Lúc đó anh rất thất vọng, anh nghĩ bản thân sẽ mang lại được nụ cười cho mẹ. Nhưng không, bà mãi mãi sẽ không cười được nữa. Cả cuộc đời còn lại của bà chỉ toàn là đau thương.

Ngày đầu tiên học tại ngôi trường phổ thông lớn nhất thành phố, các bạn nữ nghe chừng rất tò mò về Trí Huân. Họ liên tục hỏi thủ khoa năm nay là ai, rồi chạy tới nhìn mặt anh. Có một số người mỉm cười với anh, một số thì tỏ ra lạnh lùng như chẳng thèm quan tâm. Duy chỉ có một cô gái là tiến đến trước mặt anh, nói: “Trí Huân, tớ biết ở đây có một bụi hoa mười giờ. Chúng nhất định sẽ luôn đúng hẹn. Có muốn đi xem không?”

Trí Huân bối rối, hết gãi đầu lại gãi tai, cuối cùng là lắc đầu từ chối lời mời ấy. Nhưng cô bạn đó không hề thất vọng, ngược lại còn mỉm cười rất rạng rỡ và nói: “Vậy thì tớ đợi cậu. Nhớ nhé, mười giờ hoa nhất định sẽ nở.” Nói rồi cô ấy chạy đi, bỏ lại Trí Huân ngồi thẫn thờ suy nghĩ. Anh và cô ấy không hề quen nhau, cũng chưa một lần gặp mặt. Vậy tại sao cô ấy lại tỏ ra thân thiết đến vậy?

Trí Huân không hề gặp lại cô bạn đó nữa. Anh cũng không hỏi cô ta học lớp nào, không hề muốn biết cô gái đó là ai. Điều anh tò mò nhất chính là bụi hoa mười giờ kia. Anh nghĩ một ngày nào đó rảnh rỗi, nhất định sẽ phải tới xem nó một lần.


Mẹ nói sẽ đi du lịch cùng với một người đàn ông nào đó, Trí Huân chỉ gật đầu nói mẹ có cần sắp xếp gì không, anh sẽ giúp. Mẹ nói không cần, một mình mẹ làm là đủ rồi. Anh không bao giờ hỏi về những người đàn ông của mẹ, vì anh biết mẹ rất ghét những câu hỏi đó. Có những đêm nằm ở trong phòng, anh thấy sự tĩnh lặng và cô quạnh ngập tràn. Anh hiểu được nỗi cô đơn trong lòng mẹ, bà cần phải tìm một ai đó lấp đầy sự trống trải. Con người luôn tìm những cách rất tiêu cực để đến với hạnh phúc. Để rồi cuối cùng nhận ra chúng ta không bao giờ với tới được, nhưng đã quá muộn để làm lại một lần nữa.

Trí Huân học rất giỏi, tuần nào cũng được tuyên dương trước cờ về ý thức cũng như học tập. Các bạn gái rất mến mộ anh, có một số lời tỏ tình được để trong ngăn bàn, anh đều cất vào cặp và mang về nhà. Những từ ngữ họ gửi cho anh hết sức ngây ngô, cũng rất con gái. Họ đều nói Trí Huân, mình thích cậu. Nếu có thể, cuối tuần chúng mình cùng đi xem phim nhé. Ngày ấy Trí Huân không thích những nơi như thế, anh không bao giờ tới rạp chiếu phim. Vậy nên anh chỉ đáp lại họ một lời từ chối đầy ái ngại.


Một ngày trời mưa tầm tã, Trí Huân phải ở lại trực nhật lớp. Anh ngồi cạnh hai thằng con trai, chúng nó đều là những đứa ngỗ nghịch và đang trong giai đoạn trưởng thành. Cứ đến phiên trực nhật đều trốn biệt, để một mình Trí Huân phụ trách. Những lần như vậy anh đều im lặng, nhẫn nhịn rất giỏi, hầu như không bao giờ để lộ lòng mình cho người khác biết.

Khi đang lau bảng, anh có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Trí Huân quay người lại, phát hiện người đang lấp ló sau cánh cửa là cô bạn kỳ quái lần trước. Cô ta mặc đồng phục, cả người ướt đẫm nước mưa. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh mà buồn rười rượi. Nhưng trên môi cô vẫn nở một nụ cười, các ngón tay còn e thẹn đan vào nhau.

“Cậu?” Trí Huân nói vẻ tò mò.

Cô ấy bước đến, ngồi xuống bàn đầu tiên ở dãy giữa, mỉm cười: “Tớ tên Thanh. Còn cậu?”

Trí Huân không hiểu vì sao anh lại trả lời cô: “Trí Huân.”

“Cậu có nghĩ gì đến lời mời của tớ không đấy? Tớ vẫn chờ cậu.” Thanh vừa đưa tay lên vuốt bộ tóc còn sũng nước vừa nói. Cô ta rất tự nhiên, khiến cho Trí Huân tưởng sự ngại ngùng lúc đầu của cô chỉ là giả tạo.

“Xin lỗi, nhưng tớ không thích!” Trí Huân trả lời lạnh lùng. Cậu rất căng thẳng, là do căng thẳng cho nên mới lạnh lùng. Cả người cứng đờ như khúc gỗ, lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi.

Như có một cơn bão vừa quét qua, cả không gian bỗng nhiên trở nên tiêu điều, lạnh lẽo. Thanh trừng mắt nhìn Trí Huân, cậu ta cũng rất thản nhiên mà đáp lại. Cả người cô run khẽ lên, không biết vì lạnh hay vì tức giận. Khoảng chừng một phút sau, cô thở dài, hai vai buông thõng. Trong tiếng thở dài của cô, Trí Huân nghe rõ một mùi vị của tuyệt vọng. Có lẽ cô ấy đã mong chờ ở anh rất nhiều. Nhưng xin lỗi, anh không thể đáp lại cô được.

Sau ngày hôm đó, Thanh gần như biến mất khỏi cuộc đời của anh. Trí Huân không hiểu sao, khi anh bắt đầu chú ý đến cô, thì cô lại tan biến như mây trời. Một thằng bạn ngồi cạnh anh nói, Thanh là đứa con gái mất nết và quái gở. Cô sẵn sàng gây lộn với bất cứ ai. Thanh uống bia rượu, hút thuốc, và vào bar như một cô gái sành đời. Thầy cô giáo và bạn bè đã phàn nàn rất nhiều, nhưng gia đình cô lúc nào cũng chọn cách im lặng. Không ai biết cuộc sống đằng sau sự buông thả của Thanh ra sao. Chỉ biết rằng cô ấy sẽ không bao giờ được người ta đón nhận nếu cứ hành xử một cách hoang dại như thế.

Xã hội chúng ta đang sống là như vậy. Có những khuôn phép cứng nhắc và kỷ luật mà bạn cần phải tuân theo!


Thời gian cứ thế trôi qua, Trí Huân gần như là một điểm sáng duy nhất của trường trong ba năm học. Điểm số luôn đạt rất cao, ý thức cũng rất tốt. Thanh không còn xuất hiện sau mỗi buổi học, cô ấy đã hoàn toàn biến mất. Chỉ có điều anh quá xa cách với những lời tỏ tình. Có cảm giác như anh khiếp sợ những lời tỏ tình ấy, luôn luôn tìm cách né tránh và trả lời rất ái ngại.

Ba năm học qua đi, không ít các bạn gái phải điêu đứng vì Trí Huân. Mẹ mỗi lần thấy thư anh để trên bàn đều chỉ cười buồn, nói rằng không sớm thì muộn anh cũng sẽ tìm được một người con gái của đời mình thôi. Những lúc như thế anh đều ôm mẹ vào lòng và im lặng.

Trí Huân nộp hồ sơ vào một trường đại học khá danh tiếng trong thủ đô. Tuy không giành được vị trí thủ khoa, nhưng điểm số lại cao hơn điểm sàn rất nhiều. Bạn bè tổ chức một buổi liên hoan nhỏ nhỏ, chúc mừng Trí Huân đậu đại học. Hôm ấy mọi người uống rất say, tâm sự với nhau rất nhiều. Có một số bạn nữ trong lớp nói rằng ước mơ của họ không phải là đậu đại học, mà là sau này có thể lấy được một người như anh. Đây chính là tuổi trẻ, là thiếu niên, là cảm tính. Đó là những suy nghĩ non nớt, chắc chắn sau này họ sẽ phải mỉm cười khi nghĩ lại.

“Trí Huân, vừa có một người gửi cái này cho cậu đấy.” Thằng bạn ngồi cạnh từ đâu bước tới, đưa cho anh một bức thư.

Tuy đây là một việc đã quá quen đối cả lớp, nhưng họ vẫn ồ lên đầy hứng thú. Sẵn có hơi men trong người, cả đám đều nói Trí Huân hãy đọc cho họ nghe. Trí Huân không muốn đọc, anh không muốn mang trái tim người khác ra làm trò cười. Nhưng khi còn chưa kịp cất đi, thì thằng bạn cùng bàn đã giật lấy và đọc to: “Trí Huân. Em vẫn chờ anh. Mười giờ hoa nhất định sẽ nở!” Từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, rành rọt. Mọi người nghe xong đều yên lặng, không ai cười, cũng không ai la hét. Ai cũng biết chủ nhân của bức thư này là ai. Cho dù cô ấy đã đi rồi, nhưng họ vẫn còn nhớ.

Đó là cô gái tên Thanh, học trên họ một lớp. Cô ta có mái tóc ngắn, một đôi mắt to nhưng buồn lắm. Cả người tỏa ra hương vị cô độc, rất ít người có thể chịu được tính khí quái lạ của cô ta. Tuy nhiên, cả trường này ai cũng biết, người Thanh thích là Trí Huân. Ngày chuyển trường, Thanh chờ cậu ở dưới mưa, cạnh bồn hoa mười giờ. Nhưng cậu không xuống, vì đang phải trực nhật.

Hóa ra, việc cô chuyển trường không phải là vì bị Trí Huân từ chối. Phải rồi , cô ấy không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ. Trí Huân nghĩ. Nếu có từ bỏ, chỉ là do cô ấy tự nguyện mà thôi.

Cuối cùng, Trí Huân gấp bức thư lại và cất vào trong cặp. Anh không nói gì đến nó nữa, mọi người cũng vội vàng chuyển đề tài. Bữa tiệc gần như chìm vào trầm mặc.


Ngày Trí Huân lên thủ đô, mẹ không có ở nhà. Mẹ nói anh hãy tự tìm con đường của mình, chấp nhận sự cô đơn và chấp nhận những khó khăn trên bước đường đó. Mẹ không thể theo anh đến cuối cuộc đời, vả lại bao năm qua bà cũng không hẳn là người đã nuôi dạy anh. Là bản năng của anh tạo nên con người của anh, bà chỉ là người đỡ đầu.

Trí Huân không cho là như thế, nhưng anh cũng không nói gì. Anh một mình xách ba lô rời khỏi thành phố. Lúc lên xe, anh ngửi thấy trong gió có một mùi hương thoang thoảng. Một cô gái đứng lẫn trong đám đông, dùng ánh mắt long lanh và u buồn nhìn anh.

Trí Huân không để ý, chiếc xe vội vàng lăn bánh.

Thanh đứng trong bến xe cho đến khi trời tối hẳn cô mới mỉm cười và nói khẽ: “Trí Huân, anh là người em đã chọn. Cả cuộc đời này em sẽ chờ anh. Nhất định là như thế!”


Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày Trí Huân ra trường. Suốt năm năm học, anh chọn cách an ổn với cuộc đời. Lúc nào cũng như một loài động vật sống im lìm trong bóng tối, không bao giờ bước ra tranh giành với ai khác. Thỉnh thoảng Trí Huân có nhớ về Thanh, là mỗi lần anh nhìn thấy một bụi hoa mười giờ nào đó. Chúng chưa nở, các cánh hoa vẫn khép hờ. Anh cứ đứng đó nhìn chừng năm phú, rồi lặng lẽ bước qua.

Sau khi ra trường, Trí Huân cùng với một vài người bạn mở một cửa hàng. Lúc đầu do còn thiếu vốn, anh liên hệ khắp nơi để vay. Có rất nhiều người ái ngại từ chối, nhưng anh không nản lòng. Cuối cùng thì có một cô gái đến, tự nói tên mình là Hằng Nga. Cô ấy chịu cho anh vay một khoản tiền mà không có bất cứ điều kiện nào, chỉ nói rằng coi như đó là tích đức. Trí Huân cảm thấy rất biết ơn cô gái đó, liên tục mời cô đi uống nước. Hằng Nga cũng vui vẻ nhận lời.

Cô ấy là người không toan tính, lúc nào cũng tỏ ra rất quan tâm tới người khác. Có một lần Trí Huân bị ốm, anh sốt tới ba mươi chín độ, Hằng Nga đã ở bên cạnh chăm sóc cho anh. Từ sau lần đó, Trí Huân bắt đầu có tình cảm với cô.

Cả hai người như hình với bóng, luôn luôn xuất hiện cùng nhau. Cửa hàng của anh bắt đầu đông khách, trong năm năm anh dần dần mở rộng được phạm vi. Có rất nhiều chi nhánh lớn nhỏ được xây dựng, lãi suất hằng năm đều tăng cao.

Cuối cùng, Trí Huân quyết định đón mẹ lên thủ đô. Tuy nhiên, mẹ không đồng ý. Mẹ nói mẹ sống ở thành phố cũ quen rồi, đã quá quen với sự tĩnh lặng của nó. Mẹ không còn đi đêm về sáng nữa, mẹ giờ ở một mình, hằng ngày đều nghe một bài cải lương hết sức đau buồn. Tuy mẹ không nói, nhưng Trí Huân biết, mẹ quyết định ở lại là vì ông ta.

Có rất nhiều lần anh muốn nói cho mẹ hiểu, rằng không phải cứ chờ đợi là sẽ có kết quả, không phải cứ chung tình là sẽ được đáp lại. Nhưng làm sao mà nói cho mẹ hiểu đây? Chúng ta đôi khi lâm vào bế tắc trong chính thứ ngôn ngữ mà chúng ta đang dùng, không thể nói cho nhau hiểu được.

“Mẹ anh hẳn rất yêu ông ấy” Hằng Nga nói.

Trí Huân đáp: “Phải. Thứ tình yêu đó như sinh mệnh của bà.”

“Em tin rằng mẹ anh có lý do của riêng mình.”

“Không, không có lý do nào hết. Chúng ta yêu nhau tự do và hoang dã, chúng ta chỉ biết nhất định phải yêu người đó đến trọn hơi thở. Đó mới là tình yêu thực sự.”

“Anh sẽ yêu em như thế chứ?” Hằng Nga lại gần, cô kề sát vào khuôn mặt anh khẽ hỏi.

Trí Huân im lặng, đột nhiệt trong trái tim anh lúc ấy lại run lên khe khẽ. Cảm giác khiếp sợ năm xưa bỗng nhiên ùa về. Anh muốn đẩy Hằng Nga ra thật xa, nhưng lại không có cách nào làm được.

Hóa ra yêu một người rất khó, tin tưởng người đó còn khó hơn. Năm đó Thanh đã tin tưởng anh, cô ấy chờ anh dưới mưa cho dù anh không xuống. Nhưng ngày tốt nghiệp, Thanh vẫn nói sẽ đợi anh. Trí Huân không hiểu cô ấy đã phải đánh đổi bao nhiêu để làm điều đó? Phải trả giá bao nhiêu để tin tưởng anh? – Một người không hề yêu cô ấy.
...

Trí Huân gặp lại Thanh trong lễ đính hôn của chính mình. Cô ấy tham dự với tư cách là bạn của Hằng Nga. Trí Huân lúc này đã ba mươi tuổi, anh có sự nghiệp trong tay, anh có đủ trưởng thành để nắm giữ hạnh phúc. Vậy nên anh nghĩ bản thân đã có thể lấy vợ được rồi.

Thanh xuất hiện rất nhạt nhòa, cô ấy vẫn như trước, không hề để ý đến bất cứ ai ngoài anh cả. Cô ấy đứng trong góc phòng, mặc áo sơ mi trắng và quần bò, đi đôi giày cao gót màu đen. Mái tóc được cắt ngắn, anh chưa bao giờ thấy cô để tóc dài. Trí Huân mỉm cười với cô, cô cũng đáp lại anh như thế. Bao nhiêu năm trôi qua, giữa hai người vẫn là khoảng cách rộng và xa như bầu trời. Họ chỉ có thể đứng ở hai đầu của thế giới, ngắm nhìn nhau trong câm lặng.

Hằng Nga thấy Thanh thì có vẻ rất vui mừng, cô ấy chạy đến kéo tay Thanh lại rồi giới thiệu với anh: “Trí Huân, đây là Thanh – bạn của em.”

“Chào cô!” Trí Huân gật đầu nói.

Trong đôi mắt của Thanh lúc đó xuất hiện một nỗi buồn u ám. Cô cúi đầu xuống, như để cất giấu nó đi, sau đó mới ngẩng lên mỉm cười và đáp lại: “Chào!”

“Trí Huân, anh biết không, cô ấy chính là người đã đưa cho em tờ giấy đó, tờ giấy anh đăng tin tìm người đầu tư. Cô ấy là người đã đưa chúng ta đến với nhau.” Hằng Nga rất phấn khởi khoe với Trí Huân, không hề để ý đến sự ngỡ ngàng trong đôi mắt anh.

Sau một hồi yên lặng, anh nói:“Cảm ơn!”

Đến tột cùng thì vẫn chỉ có thế, vẫn chỉ là một lời cảm ơn đầy khách sáo. Anh biết nói gì được nữa đây? Anh không thể nói với cô ấy rằng: “Xin lỗi!” được. Như vậy là quá tàn nhẫn.

Buổi lễ đính hôn kết thúc, Thanh lại biến mất như sương khói. Cô ấy chưa bao giờ nán lại ở bên anh quá lâu, ngay từ đầu đã như thế. Trí Huân có cảm giác, cô lúc nào cũng như một con chim nhỏ, không thể dừng lại ở một chỗ được. Cô ấy cần phải bay, phải bay trên nền trời cao rộng kia để tìm ước mơ cho riêng mình.

Hoặc có thể chỉ là chờ đợi ai đó.

Thời gian sau đó, Thanh có viết cho Trí Huân vài bức thư, nhưng anh không bao giờ trả lời. Cô ấy nói vẫn luôn đợi anh cùng ngắm hoa mười giờ nở. Cô tin anh sẽ không bao giờ lỡ hẹn, bởi vì người cô chờ đợi là anh!

Trí Huân chưa bao giờ nghĩ mình là người đúng hẹn. Với anh mà nói, sự chờ đợi trong vô vọng chính là sự ngốc nghếch. Con người của anh không dành cho thời gian, anh chỉ là kẻ lang bạt trong nó. Một ngày nào đó, những người tin tưởng anh nhất định sẽ nhận ra rằng, họ đã chờ đợi nhầm người.


Tháng mười, Hằng Nga bất ngờ nói: “Trí Huân, anh còn nhớ Thanh không?”

Trí Huân đáp: “Có.”

“Cô ấy mất rồi!”

Trí Huân như người đang bay bị mũi tên bắn trúng đôi cánh trắng. Anh rơi xuống, đau đớn và bất lực.

“Tại sao?” Anh hỏi.

“Cô ấy bị ung thư gan. Trước kia cô ấy đã từng làm trong quán bar, từng uống rất nhiều bia rượu, sau này lại trở thành một con nghiện rượu, bệnh cũng là điều dễ hiểu. Nhà cô ấy rất nghèo, cho nên mới phải làm ở nơi như thế. Khi cô ấy đến thành phố này, lại liên tục làm việc để kiếm sống” Nói tới đây, Hằng Nga khẽ thở dài đầy thương xót. Cô ấy ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Rồi cô nói tiếp: “Cô ấy từng nói: Tớ rất thích một người, luôn muốn cùng anh ấy ngắm khoảnh khắc hoa nở. Tớ nghĩ đó là phút giây hoa tình cũng bắt đầu tỏa hương, cho dù có dễ lụi tàn thì cũng sẽ nhớ về nhau mãi mãi. Nhưng anh ấy lại từ chối tớ, một cách rất phũ phàng. Tớ rất ngưỡng mộ cậu, Hằng Nga ạ! Lúc đầu em không hiểu cô ấy tại sao lại ngưỡng mộ mình, nhưng rồi em chợt nhận ra…Thanh là một người cô đơn.”

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Trí Huân như có một con sóng dữ dội đang cuộn trào. Máu trong người như được đốt nóng. Anh chợt nhớ lần đầu tiên nhìn thấy người con gái đó, cô ấy đã mời anh cùng đi ngắm hoa mười giờ, còn chắc chắn rằng hoa nhất định sẽ nở. Lúc ấy Trí Huân nghĩ cô chỉ là đang cố tỏ ra khác biệt với anh, và lúc đó anh còn quá trẻ để hiểu được tình yêu và hy vọng cô dành cho mình. Nhưng tại sao cứ phải lúc quá muộn màng rồi mới nhận và hiểu ra? À, có lẽ vì anh chỉ là kẻ lang bạt trong thời gian. Không biết lúc nào là đúng hẹn, cho nên cả một đời đành lỡ làng như thế.

Không kìm được, Trí Huân liền nắm lấy bàn tay của Hằng Nga và kéo cô vào lòng mình. Anh muốn cô trấn áp con tim đang không ngừng run rẩy trong lồng ngực, anh muốn cô làm dịu bớt nỗi buồn và sự nuối tiếc của anh.

Anh nói: “Hằng Nga, nếu có người đợi em như chờ đợi sinh mệnh đang cạn kiệt từng ngày. Em có quay lại nhìn họ không?”

Hằng Nga ngẩng đầu nhìn anh, đáp: “Tất nhiên rồi. Em nhất định sẽ quay lại.”

Trí Huân càng ôm cô chặt hơn, trong lòng anh rất hụt hẫng. Anh vừa đánh mất một người, một thứ tình cảm mà cả đời không bao giờ báo đáp lại được nữa.

Hóa ra chờ đợi một người không yêu mình không phải là ngốc nghếch và điên dại, chỉ là bản thân trung thành với niềm tin mà mình đã cho đi. Giống như mẹ của anh, luôn luôn chờ đợi một người đàn ông cho dù ông ta không bao giờ ngoảnh lại. Bà chấp nhận sống cuộc đời trong cô độc chỉ vì muốn bảo vệ tình yêu của mình. Đó là thứ tình cảm cao quý, thiêng liêng không gì có thể trả giá nổi.

Trí Huân tìm lại bức thư mà Thanh đã gửi cho anh vào buổi liên hoan hôm ấy. Anh cẩn thận mở ra xem. Nền giấy vàng ố và nét mực đã nhạt nhòa, từ các nếp gấp có thể cảm nhận được bụi giấy. Nét bút của cô rất gầy, mảnh và thưa. Cô ấy có lẽ đã viết nó trong căng thẳng.

“Trí Huân, em vẫn luôn đợi anh. Mười giờ hoa nhất định sẽ nở.”

Cuối cùng, Trí Huân quyết định đốt nó đi. Nó sẽ chết như cô ấy, chết đi trong sự quyết tuyệt của anh.

Bức thư cháy trong ánh lửa, rực rỡ - kiêu sa như chính tình yêu của người con gái đó dành cho anh. Cô ấy không bao giờ ép buộc anh vào con đường phải lựa chọn. Cô ấy chỉ âm thầm chờ anh như thế cho dù là trong vô vọng.

Lặng lẽ rơi một giọt nước mắt, Trí Huân ngẩng mặt nói với bóng tối quanh mình: “Xin lỗi em, nhưng hoa đã tàn mất rồi.”

Nhìn ra màn đêm bên ô cửa sổ, những ánh đèn xanh đỏ lấp lánh như sao đêm. Thủ đô hoa lệ này sẽ không bao giờ biết được rằng, có một tình yêu vừa chết đi như thế.


HN

15/9/2013.

Related Articles

0 nhận xét:

Đăng nhận xét